Kinh Nghiên ngẩn người vài giây mới nhớ ra phải thu lại nụ cười mà mình đã không nhịn được, vừa quay đầu lại thì thấy mấy thực tập sinh bên cạnh đã tụm lại một chỗ cười đến mức vai không ngừng run lên.
"A Dụ, cậu cao bao nhiêu vậy?" Tạ Mãn là kiểu người vừa gặp đã quen, bị tiếng phát thanh tiếng lòng liên tục suốt một giờ qua hành hạ đến mức đã có cảm giác thân thiết như đang nhìn một người anh em ngu ngốc với Sơ Dụ, khoác vai người ta rồi há miệng hỏi luôn, kết quả lại nhìn thấy đối phương híp mắt nhíu mày, cả người toát ra khí chất khó chơi.
Cậu ấy dừng lại một chút, vừa định lùi lại theo phản xạ thì lại nghe thấy bên tai vang lên giọng nói quen thuộc:
[Sao lại gọi thân thiết vậy, xấu hổ quá đi.]
Cậu ấy lại nhìn người con trai đang bị mình khoác vai trước mặt, chỉ thấy người trước mắt bày ra khuôn mặt đẹp trai, trông còn lạnh lẽo hơn viên đá trong thời tiết cực lạnh -30 độ C.
Ừ, xấu hổ, siêu xấu hổ.
Sơ Dụ mở miệng, giọng thật sự của cậu rất hay, dịu dàng, tinh tế và có độ rung nhẹ, ngữ âm ngữ điệu trầm ấm, thư thái lại mang một chút quyến rũ không hề tự biết… so với nhóc buông xuôi lúc nào cũng có thể phát cuồng giống gã điên trong tiếng phát thanh lời trong lòng như hai người khác nhau, đến mức mà rõ ràng tông giọng đều là một, nhưng sau khi những người trong hành lang nghe xong đều cảm thấy không quen.
"1m79."
Câu trả lời này khiến tất cả các thực tập sinh đều im lặng.
Trong đó một thực tập sinh thân hình mảnh khảnh, rõ ràng thấp hơn những người khác một đốt, thử nhắc lại một lần: "1 mét, 79?"
Sơ Dụ lạnh mặt im lặng trong 0.5 giây rồi bổ sung nói: "1m79.3."
Câu trả lời chính xác đến từng phần thập phân sau dấu chấm một đơn vị rồi, đủ chi tiết chưa?
Đường Yến Ninh không nói gì, nghĩ đến việc trước khi tham gia chương trình, bản thân đã cố ý thử nghiệm một lần xem mặc bao nhiêu lớp tất thì có thể vừa đủ 1m70 trong khi kiểm tra sức khỏe, kết quả lúc thật sự đến phần đo chiều cao thì vẫn tính sai, thầy đo nói là 1m69.7, còn chỗ cậu ta đi đăng ký lại nói là 1m70.1. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Á, không thể nghĩ tiếp, nghĩ nữa là phải ngẩng đầu lên trời 45 độ thuận tiện rơi hai giọt nước mắt kim cương rồi.
Mãi cho đến khi dì quản lý chương trình tuyển chọn gọi điện thúc giục họ nhanh chóng đến tòa ký túc xá để dọn hành lý và làm thủ tục nhận phòng, nói rằng ngoài bọn họ ra tất cả những người khác đã hoàn tất đăng ký, Kinh Nghiên lập tức kéo mọi người vội vàng chạy tới tòa ký túc, vừa đến thì thấy vài chiếc vali cô đơn dựng ở góc trong đại sảnh, những chiếc còn lại đã được các thực tập sinh khác nhận đi hết rồi, chỉ còn lại mấy cái vali của họ xếp thành một hàng, tất cả đều dán nhãn số 602.
Mấy người họ xách vali của mình hì hục leo lên tầng sáu, Sơ Dụ là người cuối cùng vì cậu hoàn toàn không biết vali của mình là cái nào, chỉ có thể đợi mọi người nhận hết rồi đi nhặt cái còn lại.
Vali của cậu có màu bạc xám lạnh, vô ý để lộ ra hoa văn chìm của nhãn hiệu sang trọng kín đáo và chất liệu da cao cấp, toát ra một khí chất khó chơi giống như bản thân cậu,
Khi cậu theo cả nhóm vào ký túc xá, mở vali ra nhìn, đập vào mắt chỉ có đầy ắp các loại mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da cao cấp, không có một thương hiệu nào mà cậu từng thấy, có một số bao bì sản phẩm mà cậu thậm chí còn không biết phải mở như thế nào.
Cậu ôm chút hy vọng vô nghĩa lục lọi trong vali, muốn tìm một chiếc PSP hoặc một chồng thẻ game, đúng như dự đoán cậu trắng tay ra về, vô cùng thất vọng.
Và điều khiến cậu càng thêm đau đầu là những thứ được giấu dưới đống mỹ phẩm —— ba hộp thuốc tẩy, hai lọ thuốc ngủ, còn có một lọ nhỏ chứa chất lỏng trong suốt, trên đó dán nhãn giấy, cậu lại gần nhìn…
[Chết tiệt, axit sunfuric!]
Câu hét này khiến mọi người trong ký túc xá đều sững lại.
Lại sờ vào túi ẩn khác, lôi ra một lọ nhỏ có quy cách tương tự…
[Chết tiệt, natri hydroxide!]
Lúc này, mọi người ngay cả động đậy cũng không dám động, cả đám hóa thân thành những khúc gỗ cứng ngắc con mắt không đưa lấy một cái, cố gắng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.
Tạ Mãn nhíu chặt lông mày, nỗi tức giận dâng lên đầu…
Cậu ấy còn mang những thứ cấm này! Quả thật là tên đàn ông mưu mô độc ác!
Đường Yến Ninh kích động đến mức múa mày múa mắt, mắt ngấn lệ…
Cậu ấy muốn đầu độc trẫm! Cậu ấy muốn đầu độc trẫm mà!
Kinh Nghiên gần nguy mà không loạn, ánh mắt kiên định như thể gia nhập đảng…
Chư vị ái khanh đừng vội kết luận, chuyện này có thể còn có một tia hy vọng.
Trong lúc mấy người họ đang mắt qua mày lại, tiếng phát thanh tiếng lòng lại lần nữa vang lên trong phòng.
[Natri hydroxide cộng với axit sunfuric…]
Mọi người đều thấp thỏm lo sợ hít vào một hơi lạnh.
[Là phản ứng trung hòa axit-bazơ, có thể tạo ra natri sulfate và nước, khi tỷ lệ axit sunfuric cao hình như là natri bisulfate?]
Mọi người đều ngớ ra.
[Haiz, ngày khác thu thập thêm mấy thứ tới làm thí nghiệm hóa học chơi, một cách giải trí thú vị để giết thời gian đây.]
[Tôi đến đây để tuyển chọn tài năng hay làm điệp viên ám sát vậy?]
[Phục rồi, cả đời này vốn đã sống như đi trên băng mỏng, đến bờ bên kia rồi lại phát hiện không có máy chơi game, còn phải cosplay nương nương độc ác châm kim người ta khắp nơi.]
[Mệt mỏi quá, quả nhiên vẫn là chết đi khỏe hơn chút.]
"Đừng mà!" Kinh Nghiên không nhịn được, một câu cứu vãn đầy chân thành đã bật ra khỏi miệng.
Cùng với lời nói này của cậu ấy, còn có tiếng lòng thì thầm đồng bộ phát ra:
[Bảo tôi đi bắt nạt người khác, tôi còn sợ người khác cô lập tôi nữa kìa, ai mà không biết tôi là một cậu bé nhạy cảm yếu đuối, buổi tối còn hay mơ ác mộng, à, hóa ra chỉ có mình tôi biết thôi.]
Sơ Dụ cảm thấy mình có một kỹ năng rất đặc biệt, đó là thường xuyên một mình nghĩ ngợi rồi đột nhiên tự làm mình bị tổn thương tinh thần.
"A Dụ, muốn uống nước không?" Tạ Mãn là người vừa gặp đã thân, cầm một cốc giấy dùng một lần từ máy nước và hỏi về phía Sơ Dụ.
Động tác của Sơ Dụ khựng lại, như thể ngay lập tức sẽ biến thành một con rối sắt: "… Không cần đâu."
"A Dụ A Dụ, cậu biết chơi game không?" Một thực tập sinh cuối cùng trong phòng, Mạnh Thư An ngồi ở giường dưới góc trong cùng, tay giơ một chiếc switch, mỉm cười ngọt ngào vẫy về phía Sơ Dụ.
Mắt Sơ Dụ sáng lên.
Nhưng ngay sau đó, cameraman và quản lý ký túc xá đạp cửa mà vào để thu điện thoại đã phá hỏng kế hoạch của cậu.
"Các thí sinh chú ý này, bắt đầu từ bây giờ mỗi người sẽ có 10 phút, các cậu có thể gọi điện cho gia đình hoặc bạn bè thông báo bình an, sau 10 phút tất cả điện thoại phải nộp lại vào cái hộp này, bây giờ bắt đầu tính giờ!" Cameraman dựng xong máy quay rồi đứng sang một bên, vỗ cái hộp giấy lớn trong tay ra hiệu.
Sau đó anh ấy liếc thấy cậu trai nào đó còn chưa kịp giấu tang vật, tay chân cuống cuồng trong góc: "Này này này, nhìn xem tôi phát hiện cái gì, mau chóng nộp lên đây đi!"
Và thế là cuộc sống tinh thần vốn đã nghèo nàn trong ký túc xá lại càng thêm túng quẫn.
"Có 10 phút thôi sao?! Làm sao mà nói hết được!"
Kinh Nghiên đau khổ than khóc, lập tức bị cameraman vô tình chỉ vào đồng hồ: "Bây giờ chỉ còn 9 phút 55 giây nữa thôi."
So với những người bạn cùng phòng đang luống cuống bấm số điện thoại xung quanh, Sơ Dụ như một con capybara đứng im tại chỗ, chỉ việc nháy mắt cũng đã mất 4 giây, đợi đến lúc cậu chậm rãi lấy điện thoại từ túi ra thì thời gian đã trôi qua một phút.
Làm sao có thể có tận 10 phút dài thế này? Lấy đâu ra nhiều lời để nói thế, rõ ràng là việc này là ép buộc làm khó.
Với kỹ năng nói chuyện ngượng ngùng cấp mười vừa mở miệng đã làm không khí tẻ nhạt của cậu cùng với phương châm sống cả đời với những người khác là địa ngục, ngay cả mười câu còn không thể nói được chứ huống chi là 10 phút.
Điều quan trọng là, trong thế giới này cậu hoàn toàn không hề có một người bạn người thân quen thuộc nào, muốn gọi cũng không biết gọi điện cho ai.
Đang lúc cậu định đờ mặt ở trong đám người lừa bịp qua cửa thì cameraman đã tinh mắt phát hiện ra cậu, vừa mở miệng: "Này, cậu..."
Sơ Dụ lập tức quay đầu, cúi xuống đội mũ điên cuồng bấm bàn phím điện thoại, sau đó bùm bùm bấm một số rồi đưa lên tai, một loạt động tác nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.
Sao làm việc riêng mà còn bị xách ra trở thành tâm điểm chứ? Tôi gọi, tôi gọi còn không được à!
Cameraman vốn định cue cậu lại im lặng hạ cái tay đang chỉ người xuống.
Đầu dây bên kia truyền đến mấy tiếng báo máy bận nhắc nhở đang gọi, Sơ Dụ mới nhận ra mình vừa vô thức bấm vào số điện thoại quen thuộc nhất.
Ôi, gọi số nào cũng giống nhau, dù sao trong thế giới này cũng không thể thực sự kết nối, đến lúc đó cậu mơ hồ nói mấy câu với tiếng bíp tự động ngắt máy để lách qua phần này là được rồi…
"Alo, ai đấy?" Giọng nói trong vẻ lạnh lùng toát ra từ tính, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai, mang theo một chút không kiên nhẫn, Sơ Dụ gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ của người ở đầu dây bên kia —— lông mày hơi nhíu, mắt hơi nheo lại, có lẽ trong tay còn kẹp một điếu thuốc bạc hà, trên người khoác bộ ba kinh điển áo khoác gió, áo sơ mi và quần jeans, dưới cánh tay kẹp một xấp sách giáo khoa và giáo trình, ở giữa xen lẫn một tờ giấy lời bài hát do anh tự viết, kiểu trong ba câu rap thì có bốn từ tục.
Cảm giác vô cùng kỳ lạ, rõ ràng cậu đang ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, đột nhiên nghe được giọng nói này, dường như cả thế giới đều trở nên thân thuộc hơn.
Nhưng giờ phút này trong lòng cậu còn ngập tràn một cảm xúc phấn khích khác.
Sao? Lại? Kết? Nối? Được? Rồi?
Đậu má, mẹ ơi, điện thoại ở thế giới này có thể thông linh!
Lạc Gia Tự thấy bên kia mãi không trả lời, đặt điện thoại xuống nhìn lại số điện thoại quốc tế lạ hiển thị trên màn hình, chậc một tiếng, rồi áp điện thoại lên tai lần nữa: "Có gì thì nói nhanh, có thể hiểu được tiếng Trung không?"
"Hiểu một chút, nhưng không nhiều." Thần kinh Sơ Dụ đột nhiên thả lỏng, miệng nhanh hơn não bắt đầu bắn liên thanh: "Anh đẹp trai, mua bảo hiểm không?"
Bên kia khựng lại một chút, sau đó sự thiếu kiên nhẫn biến mất, giọng nói mang theo ý cười: "Sơ Dụ?"
"Cậu nhận ra rồi à?"
"Giọng điệu sống dở chết dở này của cậu có cháy thành tro tôi cũng nhận ra."
"…" Sơ Dụ bị câu nói này làm nghẹn lời, trợn trắng mắt một cái: "Cậu không đốt đồ cho tôi à?"
"Đốt rồi mà, băng cát xét của cậu tôi đốt hết rồi, còn lập bàn thờ cho cậu ở nhà, phía trước để ảnh mặc đồ nữ hồi tốt nghiệp cấp ba của cậu, muốn tôi phát trực tiếp cho cậu xem không?" Lạc Gia Tự vô cùng tự nhiên tiếp lời, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng: "Khoan đã, cậu chưa chết à?"
"Ngốc rồi à, tôi chuyển sinh đến thế giới khác rồi." Sơ Dụ nói xong thì nhíu mày nhận ra có chuyện không ổn, lập tức tức giận hét lên với giọng có đề xi ben cao nhất từ khi nhập trại: "Ảnh mặc đồ nữ của tôi sao cậu còn giữ! Mau đốt đi!"
Hệ thống ở trong đầu cậu nghe đoạn đối thoại này chỉ cảm thấy mình sắp chết máy rồi, nghĩ thầm đúng là không cùng một nhà không vào chung cửa, khả năng nắm bắt trọng điểm của hai anh em tốt này đúng là người này còn quá đáng hơn người kia.
"Đốt làm gì, cả đống bạn học nữ cấp ba của cậu muốn có mà, tiền tôi bán lại giá cao kiếm được chia cậu ba tôi bảy cũng hơn là đốt." Lạc Gia Tự nói xong thì nhướn mày: "Không đúng, cậu trả lời tôi trước đi, sao cậu chưa chết? Mấy ngày trước tôi mới nghe nói cậu bị tai nạn giao thông toi đời rồi, điếu văn của cậu tôi vừa viết được một nửa đây."
Chỉ viết được một nửa mà đã mất của anh ba ngày ba đêm, thức liền hai đêm, giờ mắt đỏ ngầu hết cả. ( truyện trên app t.y.t )
"Cũng không hẳn là chưa chết, chắc là chưa chết hẳn thôi." Sơ Dụ lẩm bẩm, lại thấy câu này của mình quá trừu tượng, nghĩ xem nên diễn đạt thế nào, nhưng một tên trạch nam suốt ngày ru rú trong nhà chơi game lại không thể tìm ra tính từ nào cụ thể hơn.
"Dù sao thì bây giờ tôi đang ở trong một hệ thống phán định sống chết, thông qua việc hoàn thành các loại nhiệm vụ để tiến hành phán định, nếu cuối cùng đạt chuẩn, tôi có thể trở về, ngược lại thì… Nếu bốn tháng sau tôi không gọi lại cho cậu, thì điếu văn của cậu có thể tiếp tục viết được rồi." Sơ Dụ nói xong lại theo thói quen bổ sung một câu, cũng không bận tâm câu nói này người khác nghe sẽ thấy kỳ quặc thế nào: "Đừng có từ tục cũng đừng gieo vần, tôi sợ cậu gieo rồi cuối cùng đứng trước mộ tôi hát rap mất."
Bên kia im lặng một lúc, Lạc Gia Tự nhẹ giọng hỏi: "Thật sự đến thế giới khác rồi à?"
"Ừ."
"Vui không?"
"…" Sơ Dụ mím môi, thanh mai trúc mã đột nhiên dùng giọng dịu dàng hỏi thăm một câu, khiến cảm xúc vốn tê liệt của cậu đột nhiên có chút phản ứng, sau đó cảm xúc như vỡ đê trào dâng không dứt: "Không vui."
Nhiệm vụ xuyên sách xa vời, viển vông, cảm giác nghẹt thở khi mỗi giây mỗi phút đều phải đối mặt với một đống người sống, ánh đèn flash không đâu không có cùng những lục đục toan tính công khai lẫn ngấm ngầm trong cốt truyện… Một người sợ xã hội không thích xã giao như cậu thật sự rất khó khiến bản thân thích nghi với môi trường này để sinh tồn.
Nói xong câu này, trong vô thức mắt cậu đã đỏ hoe: "Tôi có chút nhớ cậu."
Không có cậu làm người nói đỡ, trong thế giới toàn máy quay và kịch bản này tôi thực sự bước từng bước rất khó khăn.
"Tôi cũng rất nhớ cậu." Lạc Gia Tự vừa nói vừa rút tờ điếu văn từ dưới cánh tay ra, nhìn chăm chú một lúc rồi nói: "Tôi đợi cậu quay về."
"Được."
Điện thoại ngắt kết nối, anh nghe tiếng báo bận vang lên từ đầu dây bên kia một lát, sau đó không chút do dự xé toạc tờ điếu văn đang viết dở trong tay.
Bên này, trong ký túc xá, Sơ Dụ ngơ ngác nhìn anh trai cameraman đi về phía mình, chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay: "Đã quá giờ nửa phút rồi."
Đã kết thúc rồi à? Sao mới có chút thời gian như vậy? Cậu còn chưa nói đủ mà?
À đúng rồi, mấy cuộn băng của cậu bị tên thiếu tinh tế kia đốt hết rồi, đó là mấy nghìn tệ tiền riêng của cậu đấy, một mồi lửa hóa hết thành khí CO2 trong không khí rồi.
Trái tim của cậu đều đang nhỏ máu.
"Được rồi, bây giờ chúng ta cùng phỏng vấn bạn học Sơ Tiểu Dụ, người cúp máy cuối cùng nhé." Một chị gái nhân viên chương trình không biết từ đâu chui ra, cầm micro đóng vai MC, đưa sát micro tới trước miệng Sơ Dụ: "Xin hỏi vừa nãy là ai gọi điện với cậu vậy? Trông có vẻ cậu và đối phương nói chuyện rất vui vẻ."
"Tôi…" Sơ Dụ nhìn thấy máy quay cách mình càng ngày càng gần, vội vàng lau đi giọt nước mắt chưa kịp tràn ra khỏi khóe mắt, miệng bắt đầu căng cứng theo sinh lý, trong tình huống này cậu chỉ có thể thả chậm tốc độ nói, nếu không sẽ lắp bắp hoặc vấp chọn một trong hai.
Vậy nên tiếng lòng vì căng thẳng mà phấn khích của cậu đã chạy trước lời nói một bước.
[Là con trai ruột vừa mới qua sinh nhật 20 tuổi tháng trước của tôi!]
"… Là anh em tốt của tôi."
"Phụt." Mấy người bạn cùng phòng không nhịn được, cúi đầu bật cười.
MC và nhiếp ảnh gia rõ ràng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, vẫn còn ngơ ngác, ngay sau đó, một thông báo vang lên từ loa phát thanh: "Các thực tập sinh chú ý, những thực tập sinh có tên sau đây trong vòng 20 phút đến tập trung tại trường quay số 1 để quay vlog tài năng cá nhân, dưới đây bắt đầu đọc danh sách, Ngụy Tử Vũ, Giang Trình Lộ, Sơ Dụ… Kinh Nghiên, Phó Hàn Tùng. Mời những thực tập sinh có tên vui lòng lập tức đến trường quay số 1."
"Ký chủ? Cậu vẫn ổn chứ, ký chủ?" Hệ thống gõ gõ đập đập trong đầu Sơ Dụ, dùng giọng điệu như ác quỷ bò bên tai cậu nói: "Chúng ta phải lên đường rồi."
"Sơ Dụ? Cậu vẫn ổn chứ, Sơ Dụ?" Kinh Nghiên thân thiết vỗ Sơ Dụ trông có vẻ đã tiến vào chế độ treo máy, vẻ mặt cởi mở hồn nhiên: "Chúng ta cùng lên đường nhé."
Sơ Dụ nghe thấy vậy thì đứng lên, mặt đầy bi tráng.
Tài năng cá nhân, cảnh tượng xấu hổ quy mô lớn còn ác liệt hơn một bậc so với màn tự giới thiệu.
Cậu nên biểu diễn gì mới có thể chết cho thể diện một chút đây?
Trong đầu lóe lên một ý tưởng, cậu nâng mắt lên.
Có rồi.