Ngụy Tử Vũ là Thái tử gia nổi tiếng bậc nhất ở Bắc Kinh, dĩ nhiên là miếng bánh thơm mà cả chương trình đều không ngớt lời tung hô, phần quay vlog cá nhân đương nhiên cậu ta là người đầu tiên được sắp xếp ghi hình, ban đầu sau khi quay xong cậu ta không rời đi mà ở lại chỉ để xem phần ghi hình của Giang Trình Lộ, xét đến việc họ hiện tại vẫn đang trong giai đoạn gương vỡ chưa lành của quá trình tái hợp, một người kiêu ngạo, bướng bỉnh lại lạnh lùng như cậu ta chỉ đơn thuần muốn nhìn từ xa rồi đi, nhưng đến giữa chừng cậu ta bất chợt cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nhìn lại một cái, ánh mắt cậu ta ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Sơ Dụ.
Mặc dù đây chỉ là cảm giác đơn phương từ phía cậu ta.
Trước khi vào trại ghi hình, Ngụy Tử Vũ có nghe qua cái tên Sơ Dụ, không phải chuyện gì hay ho, tin đồn xấu về người này rất nhiều, Phó Hàn Tùng ở cùng công ty với cậu ta từng nhắc đến Sơ Dụ bằng giọng điệu khinh miệt và coi thường, Ngụy Tử Vũ từng nghe kể Sơ Dụ đã lén bỏ đinh vào giày của thực tập sinh cùng công ty, Phó Hàn Tùng còn nửa đùa nửa thật khuyên cậu ta hãy để tâm đến cậu trúc mã tiểu bạch hoa của mình, bởi Sơ Dụ rất thích nhắm vào mấy thực tập sinh không có hậu thuẫn lại xinh đẹp và ngây thơ.
Hôm nay, vừa hay cậu ta có cơ hội gặp được người thật, bản thân Sơ Dụ trông khác xa hình dung của cậu ta về một kẻ xấu xa với gương mặt ác độc, ngược lại ngoại hình cậu quá đẹp, đẹp đến mức có phần đánh lừa người khác, nhưng một trái tim độc ác chẳng thể bị che lấp bởi vẻ ngoài, Ngụy Tử Vũ nghĩ mình nên cảnh cáo đối phương, để Sơ Dụ không gây rắc rối cho Giang Trình Lộ.
Đợi khi cậu ta đưa Sơ Dụ đến một con đường rợp bóng cây không người qua lại, vừa dừng bước, cậu ta đã nghiêm giọng mở lời: "Cậu..."
Còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, lời của cậu ta đã bị một giọng nói kỳ lạ vang lên như từ loa phát thanh giữa không trung chặn lại:
[Mấy công chính trong tiểu thuyết ngược luyến truy thê hỏa táng tràng kinh điển có phải đều cao 1m88 không nhỉ?]
Ngụy Tử Vũ ngớ người hồi tưởng lại câu nói vừa nghe thấy, ngoài ba con số quen thuộc, những thứ khác cậu ta hoàn toàn không hiểu.
Nhưng làm sao đối phương biết cậu ta cao 1m88?
[Cũng không độn đế giày, xem ra ít nước* hơn so với anh kính râm.]
(*) Ý chỉ người này có vẻ chân thật hơn, ít "nói quá" hoặc "khoe khoang" hơn.
Anh kính râm lại là ai nữa?
[Ơ kìa, kìa, kìa, tôi không phải đồ ngốc, chẳng qua tôi thích làm cây cột chống trời thôi, câu thoại tiếp theo cậu ta định nói, tôi nhắm mắt cũng đoán được.]
Giọng nói đó dường như đang nói chuyện với ai đó, càng nói càng hăng hái.
… Ồn ào thật, mặc kệ đi, chắc chắn là cậu ta nghe nhầm, dù sao cậu ta cũng chưa kịp cảnh cáo người trước mặt mà.
Nghĩ vậy cậu ta nhíu mày mở lời lần nữa: "Cậu khôn hồn thì..."
[Cậu khôn hồn thì cẩn thận một chút, đừng có đi gây sự với Giang Trình Lộ, tôi biết hết những trò bẩn thỉu trước đây của cậu rồi, không muốn bị đá ra khỏi chương trình thì ngoan ngoãn mà an ~ phận ~ thủ ~ thường ~ đi] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Bị cướp mất lời thoại, Ngụy Tử Vũ đứng đực ra.
Quan trọng là giọng nói từ loa phát thanh nghe lại còn mang chút giễu cợt.
Sơ Dụ đứng trước mặt cậu ta, mím môi, đôi mắt cụp xuống trông lãnh đạm xa cách, cả người toát ra vẻ dửng dưng như chẳng liên quan gì: "Chuyện gì?"
Âm sắc giống hệt giọng nói trong loa phát thanh.
Lần đầu tiên, Ngụy Tử Vũ phải câm nín trước một người cùng tuổi hoàn toàn xa lạ.
Chủ nhân của giọng nói im lặng không lên tiếng, nhưng loa phát thanh thì vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
[Sao vậy, sao không nói nữa, anh trai, có tâm sự gì à, là không theo đuổi được vợ sao, là vợ thà đi rửa bát trong nhà hàng kiếm tiền còn hơn nhận tấm séc mười vạn của cậu sao?]
[Tại sao lại như vậy nhỉ anh trai, để tôi xem lần đầu tiên cậu hôn vợ là ở chương nào nhé, ôi, chương 101, vậy là chỉ còn cãi nhau thêm ba trăm ngàn chữ nữa là cậu sẽ theo đuổi được vợ thôi, cố lên nhé anh trai!]
… Huyệt thái dương Ngụy Tử Vũ lập tức nhảy ra vài sợi gân xanh.
Khác với mấy người trước, cậu ta gần như lập tức chấp nhận cái việc mình có thể nghe được tiếng lòng của Sơ Dụ, mặc dù vẫn không hoàn toàn hiểu được những thứ như "chương 101", "ba trăm ngàn chữ" mà giọng nói ấy nhắc đến có ý nghĩa cụ thể gì, nhưng ít nhất, cảm xúc cơ bản thì vẫn nhận ra được — Người trước mặt đang châm biếm cậu ta, thậm chí chửi cậu ta rất nặng lời!
Trời cao chứng giám, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Sơ Dụ gặp phải người mà ấn tượng đầu tiên về cậu lại là: "Thích đụng chạm."
[Tôi nói thật là chẳng có gì thú vị cả, ngược luyến tình thâm của họ, kẻ này đuổi kẻ kia trốn, liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là một kẻ qua đường với cuộc đời bằng phẳng chẳng chút sóng gió mà thôi.]
[Sao cậu ta mãi không nói gì vậy? Đứng ì ra thế này mà bị fan ngoài kia chụp được chắc họ sẽ nói chúng tôi tung hint mất.]
Nghe đến đây, đầu gối Ngụy Tử Vũ theo phản xạ tự nhiên nhảy lùi ra sau nhanh mười bước.
[Wow, chân cẳng nhanh nhẹn ghê.]
... Rõ ràng người đối diện từ đầu đến giờ chỉ nói được đúng hai chữ, mà cậu ta đã cảm thấy đầu óc mình rối tung hết cả lên.
Cái cảm giác gặp phải khắc tinh này, vị Thái tử gia của giới giải trí Bắc Kinh luôn thuận buồm xuôi gió suốt hơn hai mươi năm qua chưa từng trải qua.
Thậm chí giờ cậu ta còn sợ lại nghe thấy cái tiếng loa phát thanh kia vang lên bên tai mình lần nữa.
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Người đối diện dường như có chút mất kiên nhẫn, đôi mày nhíu lại một cách lạnh lùng, hàng mi dài rủ xuống che đi ánh mắt, ai nhìn vào cũng sẽ kinh ngạc thốt lên đây chính là một mỹ nhân cao lãnh từ thiên giới giáng trần đi tham gia tuyển chọn, nhưng một khi kết hợp với tiếng loa phát thanh trong không khí lại thành một cảnh tượng khác hẳn.
[Nếu cậu ta còn không nói gì, tôi sẽ phát bệnh ung thư xấu hổ mất a a a a!]
[Muốn chui xuống đất quá, muốn chui xuống đất quá, muốn chui xuống đất quá tôi bò bò bò bò bò bò bò thật nhanh rời khỏi thế giới xinh đẹp này đây.]
"...Không có gì." Lần này khi Ngụy Tử Vũ cất giọng, chính cậu ta cũng bị giọng điệu yếu ớt như sắp đứt hơi của mình làm cho hoảng sợ, giọng điệu ấy gần như là van xin: "Cậu về trước đi."
Cậu ta suýt nữa thêm chữ "tổ tông" ở cuối câu.
Cậu ta cần ở một mình bình tĩnh lại, cái tiếng loa phát thanh kia không chỉ vang lên liên tục mà còn ngày càng mạnh hơn, quả thật là một kiểu ô nhiễm tinh thần quá mức.
"Ồ?" Người trước mặt dường như vô tình hừ ra một tiếng mũi, trên khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Nhưng tiếng lòng thì có thể nghe được, belike:
[Tôi đoán sai lời thoại rồi sao? Sao lại như vậy? (Hoang mang)]
[Thôi thôi cuối cùng cũng có thể đi rồi, tuyệt vời! Bay thôi! (Mừng như điên)]
... Lập dị, là một trạng thái tinh thần vô cùng kỳ quái, khiến người nghe rồi không bao giờ quên được.
Đặc biệt là khi kết hợp với gương mặt lạnh lùng như núi băng ấy, lại càng tạo ra cảm giác đối lập kỳ dị.
Trong khi Ngụy Tử Vũ vẫn đang vừa oán thán vừa tự chữa trị cho tổn thương tinh thần vừa nhận, thì bên này Sơ Dụ đã chạy biến tám trăm dặm thoát khỏi hiện trường, nhanh hơn cả thỏ, chạy được nửa đường thì hệ thống bỗng nhiên gọi cậu một tiếng: "Ký chủ!"
Sao thế?
"Cậu nhìn xem, người đó chính là Giang Trình Lộ!"
Hả?
Sơ Dụ quay đầu lại, qua một con đường rợp bóng cây vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên đeo bảng tên thực tập sinh trước ngực đang đứng dưới gốc cây bạch dương, cúi đầu nhìn đôi tay trống không của mình, biểu cảm có chút buồn bã.
"Theo tình tiết của nguyên tác, ở đoạn này cậu bị Ngụy Tử Vũ đe dọa, sau này quả thật đã an phận một thời gian không gây chuyện, nhưng vẫn có thực tập sinh khác làm mấy trò xấu, Giang Trình Lộ vừa rời khỏi trường quay thì bị người ta ngáng ngã, hiện tại chắc cậu ấy đang nhìn vết thương mới trên tay mình." ( truyện trên app T•Y•T )
Hả?
"Đừng hả nữa mà Nguyên Phương, tôi nói mấy lời này là để hỏi xem cậu nhìn nhận thế nào!"
Địch đại nhân, dựa theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của tôi, những chuyện như thế này tôi thường dùng mắt để nhìn.
Hệ thống trực tiếp đứng hình màn hình xanh luôn.
Sơ Dụ sờ túi áo khoác, bất ngờ phát hiện ra một cuộn băng cá nhân, do dự một lúc, sau khi hít thở sâu hơn chục lần, cuối cùng cậu lấy thái độ như thể thấy chết không sờn bước đến chỗ thiếu niên có dáng vẻ ôn hòa dịu dàng, không chút tính công kích kia.
Giang Trình Lộ đang cụp mắt, uể oải kéo ống tay áo vừa xắn lên che lại vết đỏ trên cổ tay trắng nõn do cú ngã vài phút trước để lại, vừa ngẩng đầu lên, cậu ấy bất ngờ thấy vài miếng băng cá nhân xuất hiện trước mặt, kèm theo đó là gương mặt lạnh lùng nhưng có chút bối rối của thiếu niên đưa đồ cho mình: "Cho cậu."
Cậu ấy chớp chớp mắt, vẫn chưa kịp phản ứng gì, liền thử thò ngón tay lấy mấy miếng băng cá nhân từ lòng bàn tay đối phương, ngay giây tiếp theo người kia đã quay lưng đi mất, động tác dứt khoát, gọn gàng, không chút lưu luyến, càng khiến cậu ấy càng thêm mơ hồ.
Nhưng cậu ấy nhớ rõ cái tên trên bảng tên trước ngực người đó, cùng gương mặt đẹp đến mức không thể phủ nhận ấy.
Sơ Dụ.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm tiểu bạch hoa của mình, Giang Trình Lộ cảm thấy đối phương chắc là người tốt.
Ở một nơi khác, sau khi nhanh chóng rời khỏi hiện trường tặng đồ, Sơ Dụ thở phào nhẹ nhõm, hài lòng mười hai phần đối với việc mình vừa không nói lắp cũng không lúng túng bước sai nhịp.
Rất tốt, rất dứt khoát, chắc chắn cũng rất ngầu, tuy vì quá căng thẳng mà cậu không dám nhìn xem phản ứng của Giang Trình Lộ như thế nào, nhưng nếu đối phương đã chịu nhận băng cá nhân thì nghĩa là màn tương tác với con người của cậu vừa rồi cực kỳ thành công!
Cậu đã tiến thêm một bước lớn trên hành trình thoát khỏi hội chứng sợ giao tiếp xã hội! Hoan hô!
Trong đầu, hệ thống bắt đầu phân tích ẩn ý và logic trong hành động vừa rồi của cậu: "Ký chủ, chiêu này tôi biết, gọi là thừa cơ mà vào, đưa than ngày tuyết, dùng miếng băng cá nhân nhỏ bé nhất để nhận được lòng biết ơn chân thành nhất, từ đó kéo gần khoảng cách, xâm nhập vào nội tâm đối phương, tận dụng vận khí của nhân vật chính rồi một bước lên ngôi thành nhân vật chính! Có đúng không!"
Hả?
Sơ Dụ cúi đầu sờ sờ túi, lần này bên trong đã trống không.
Tôi muốn cho thì cho thôi, đồ này để bên mình cũng chẳng mấy khi cần, chi bằng đưa cho người cần hơn.
Cậu có hiểu lầm gì với một đứa ăn nhiều nghĩ ít lại tốt bụng như tôi không vậy?
[Ting ting, nhân vật Giang Trình Lộ tăng thiện cảm với bạn +5, hiện tại tổng thiện cảm của thực tập sinh là 5, mong ký chủ hãy cố gắng thêm nhé!]
Tiếng thông báo điện tử vang lên khiến cả Sơ Dụ và hệ thống đều ngẩn người.
Sơ Dụ hỏi trong lòng: Vừa rồi cái giọng kẹp đó là từ cậu phát ra à?
"Không phải! Tôi là một thanh niên trưởng thành, không nói giọng kẹp." Hệ thống ngừng lại một chút, rồi vui vẻ bổ sung thêm: "Đây là thông báo tự động khi tiến độ nhiệm vụ tăng, ký chủ, chúng ta đã có điểm thiện cảm rồi đấy!"
Sơ Dụ xúc động gật đầu, lại hỏi: Trong thẻ nhiệm vụ của tôi yêu cầu thiện cảm của thực tập sinh đạt bao nhiêu nhỉ?
"...200."
Hệ thống lo Sơ Dụ sẽ cảm thấy mục tiêu quá xa vời mà bỏ mặc nhiệm vụ, nhưng hóa ra suy nghĩ của ký chủ nhà mình còn đặc sắc hơn nó tưởng.
5:200, hình như cũng không khó lắm.
Sơ Dụ tự nhủ trong lòng.
Cậu chỉ cần tặng Giang Trình Lộ thêm 40 miếng băng cá nhân nữa là được rồi.
Chẳng lẽ cậu thật sự là một thiên tài sao!
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Sơ Dụ đảo mắt nhìn quanh, hiếm khi không gian vắng vẻ, ánh nắng ấm áp, tâm trạng cậu thoải mái đến mức tìm một chiếc ghế dài bên đường, nằm thẳng ra mà tận hưởng.
Ngủ thôi.
Buổi chiều chỉ cần ghi hình vlog cá nhân, xong rồi là có thể nghỉ ngơi, sáng mai sẽ bắt đầu tập luyện ba ngày để biểu diễn sân khấu ra mắt của các thực tập sinh, nói cách khác, ít nhất hôm nay cậu có thể an tâm mà ngủ.
Ngủ ngủ ngủ! Sống là phải biết chợp mắt mọi lúc mọi nơi!
Hệ thống hiếm khi không làm phiền, chỉ yên lặng phát ra tiếng gõ bàn phím trong đầu cậu, Sơ Dụ sắp bị ánh mặt trời ấm áp ru ngủ, mơ màng hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"
"Tìm BUG, trực giác bảo tôi có vài chỗ trong hệ thống không ổn, nhưng quyền hạn của tôi quá thấp, tìm mãi vẫn chưa ra vấn đề cụ thể."
Thế thì đừng phí sức nữa, ngủ một lát với tôi đi.
"... Nếu cậu có thể tăng thêm tiến độ nhiệm vụ một chút, để chúng ta nhận được phần thưởng giai đoạn, tôi sẽ có thể nâng cấp hệ thống, tìm ra rốt cuộc là BUG ở đâu."
Sơ Dụ trực tiếp giả chết, làm như không nghe thấy gì.
Cái gọi là BUG này, thà tin là không có còn hơn là có, huống chi đây lại là loại BUG kiểu Schrödinger, cậu cảm thấy không có vấn đề, thì là chính là không có vấn đề.
Trong chuyện gặp phiền phức, cậu luôn nghĩ thoáng.
"..." Hệ thống như ông bố già thở dài một hơi, âm thầm sử dụng quyền hạn tăng nhiệt độ xung quanh Sơ Dụ, tránh cậu bị cảm lạnh.
Giấc ngủ này ngoài mong đợi là cực kỳ ngon lành, đợi đến khi Sơ Dụ mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lặn, xung quanh tối đen như mực, cậu đưa tay sờ sờ, lại phát hiện không lạnh như mình tưởng.
Cậu định lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng sờ một lúc mới nhớ ra điện thoại đã bị thu, vì vậy cậu chậm rãi đứng dậy, định quay về ký túc xá.
Ngay lúc này, tiếng thông báo điện tử tương tự buổi chiều lại vang lên bên tai cậu, nội dung khiến cả người lẫn hệ thống đều ngớ người:
[Ting ting, chúc mừng ký chủ Sơ Dụ nhận được 20 điểm thiện cảm từ khán giả, hiện tại tổng thiện cảm từ khán giả là 20, mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng nhé!]