"Xin chào ký chủ, đây là hệ thống xuyên sách số 1328, hân hạnh được phục vụ cậu."
Im lặng.
"Hoan nghênh cậu trở thành một thành viên trong đại gia đình người xuyên sách chúng ta, sau này chúng ta sẽ trói buộc lẫn nhau, nâng đỡ nhau ở thế giới trong sách, cùng nhau cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà cục xuyên sách giao cho chúng ta."
Im lặng.
"Tiểu thuyết chúng ta xuyên vào lần này tên là… ký chủ?"
Im lặng.
"Ấn 1 để biểu hiện đã nghe được."
Im lặng.
"Ký chủ? Ký chủ, cậu ngủ rồi sao?"
Im lặng.
"Tôi vừa đi kiểm tra trạng thái sinh mạng cơ thể cậu, ký chủ đừng nên giả chết, tôi biết cậu đã tỉnh rồi."
"..."
Sau khi nghe thấy câu này, cuối cùng Sơ Dụ cũng từ từ mở mắt, tốc độ có thể so với con lười trong cảnh phim quay chậm.
"..."
Một người một hệ thống bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau trọn vẹn mười giây đồng hồ, Sơ Dụ mới mộng du lẩm bẩm một câu: "Chào cậu."
Buồn ngủ quá, mệt mỏi quá, thứ gì vậy, không phải cậu vừa mới bị một chiếc xe tải đâm chết hai phút trước sao, vì sao chết rồi mà còn có thể nghe thấy tiếng của loài người nữa? Thật là khủng khiếp.
"..." Hệ thống nhìn ký chủ trước mắt, muốn nói lại thôi, không biết có nên nhắc nhở đối phương là mình có thể nghe thấy cậu đang suy nghĩ gì không.
Sơ Dụ yên tĩnh, khó khăn nhìn quả cầu sáng trước mặt một hồi, chờ đối phương lên tiếng, tiện thể nói trọng tâm, nhưng mà chờ một hồi lâu vẫn không đợi được, chỉ nghe thấy loạt âm thanh chập điện rè rè rè.
"... Hình như hệ thống xuyên sách xuất hiện chút lỗi nhưng mà vấn đề không lớn, tôi đưa cậu vào thế giới trong sách trước rồi nói."
Hệ thống vừa dứt lời, cả người Sơ Dụ lóe thành hình vòng xoáy vặn vẹo, một giây trước khi mất đi ý thức, cậu nghe thấy hệ thống nói bên tai mình:
"Chúng ta sắp xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ có chủ đề tuyển chọn thần tượng trong giới giải trí, tên là《Nghịch tập tỏa sáng vị trí center – Thái tử gia bá đạo yêu tôi》."
"Là một quyển… Chậc, tiểu thuyết thanh xuân đau đớn cẩu huyết hỏa táng tràng kích thích ngược luyến."
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Một hồi lâu sau, Sơ Dụ vẫn không thể tiếp nhận được thiết lập này.
Đầu tiên, cậu bị một chiếc xe tải đâm chết.
Thứ hai, sau khi cậu chết thì xuyên sách.
Thứ ba, cậu xuyên thành một bia đỡ đạn thực tập sinh Giáp trong quyển sách này.
Bia đỡ đạn Giáp, không giống với nhân vật chính công và nhân vật chính thụ, cũng khác bia đỡ đạn Ất, Bính, Đinh, là vị trí nhân vật có chút đất diễn trong tiểu thuyết nhưng không nhiều, sở dĩ gọi là bia đỡ đạn, là bởi vì kịch bản của cậu đều thông qua việc gây khó dễ cho các nhân vật chính để thúc đẩy diễn biến câu chuyện, ví dụ như: Nhân vật chính gặp rủi ro thì cậu vui vẻ hả hê, nam phụ đâm sau lưng thì cậu đưa đao, nhân vật phản diện gây chuyện thì cậu thêm dầu vào lửa, con đường vĩnh viễn cẩn trọng, vĩnh viễn sinh động, vĩnh viễn là phông nền sáng nhất ở hiện trường xảy ra chuyện.
Sơ Dụ nhanh chóng lật hết cả quyển sách ở trong đầu mình, lấy ra tất cả kịch bản có liên quan đến nhân vật này của cậu, bao gồm nhưng không giới hạn trong việc đâm sau lưng nhân vật chính ba lần, tung tin đồn xấu về nhân vật chính sáu lần, nói lời châm biếm ở trước mặt nhân vật chính mười hai lần, dùng thủ đoạn tương tự hãm hại các vai phụ khác một số lần, mỗi ngày không phải gây chuyện thì chính là đang trên đường đi gây chuyện, trong độ dài không nhiều, hầu như tất cả các nhân vật đều trốn tránh cậu như tránh ôn thần.
Sơ Dụ:…
Bệnh tâm thần, làm nhiều việc như vậy làm cái gì, cũng không ai trả lương cho cậu mà.
Không có nhân vật bia đỡ đạn nào hoàn thiện hơn một chút sao, loại hình mà từ lúc đầu đã đắp một cái chăn nhỏ, nằm ở đó cả ngày cũng không ai phát hiện ra ấy.
"Bia đỡ đạn Đinh trong tiểu thuyết có vẻ phù hợp với yêu cầu của cậu, nhưng bia đỡ đạn Giáp có lực ảnh hưởng thúc đẩy kịch bản mạnh hơn, tôi cho rằng với tiềm lực của ký chủ thì xứng với nhân vật Giáp này hơn."
Tôi cảm thấy cảm giác của cậu sai rồi, tôi có thể có tiềm lực gì chứ?
Chờ một chút.
Tư duy của Sơ Dụ trì trệ.
Làm sao nó biết mình đang suy nghĩ gì?
"Ký chủ, chúng ta là quan hệ trói buộc, bình thường tôi đều sẽ sống nhờ trong đầu cậu, cho nên cậu suy nghĩ cái gì tôi đều nghe thấy."
"..."
Thấy Sơ Dụ chậm chạp không có động tĩnh, hệ thống lại an ủi: "Không sao đâu ký chủ, cậu cứ xem tôi như là một vật trang sức trong não là được, suy nghĩ gì, nói cái gì đều là tự do của cậu."
Sơ Dụ không trả lời, dáng vẻ khép hờ mắt vừa giống đang ngủ vừa giống đang suy nghĩ, cuối cùng khẽ gật đầu như đã chấp nhận hiện thực, uyển chuyển nhắc nhở một câu trong lòng.
Chỉ là có thể sẽ hơi ồn ào đến cậu.
Hệ thống: "?"
Không đợi nó hiểu rõ những lời này của Sơ Dụ có ý gì, một giây sau, bọn họ đã đáp xuống thế giới trong sách, cảnh tượng ban đầu của cả quyển tiểu thuyết —— Trong phòng nghỉ thực tập sinh sau khi vừa kết thúc buổi thử kính.
Căn cứ theo tư liệu trong sách, bia đỡ đạn Giáp mà Sơ Dụ đóng vai xem như có địa vị trong đám thực tập sinh, công ty giải trí sau lưng có thể xếp hàng đầu trong ngành, trước khi tham gia tuyển chọn đã tích lũy được một nhóm fan, cũng vì thế mà khiến nguyên chủ dựa vào độ nổi tiếng của bản thân mà càng thêm không chút kiêng dè đi bắt nạt người khác trong trại tuyển chọn tài năng, giai đoạn trước, đại đa số đồng nghiệp bị cậu ức hiếp cũng giận mà không dám nói, mãi đến khi nhân vật chính thụ tiểu bạch hoa thuần khiết xuất thân nghèo túng nhưng quật cường bất khuất dũng cảm đứng ra lên án việc ác, cậu lại bắt đầu kiếp sống nhân vật phản diện một đường nhằm vào nhân vật chính rồi một đường bị vả mặt một cách cầu kỳ.
Sơ Dụ còn chưa quá quen thuộc với thân phận mới nam sôi nổi tâm cơ ác độc này của mình, khác quá xa dáng vẻ Capybara bình thường chớp mắt phải tốn ba giây, uống chén nước trong ba phút, thế giới bị hủy diệt cũng không bằng việc ngả đầu ngủ của cậu.
Cậu chọc chọc hệ thống ở trong lòng.
Nhiệm vụ xuyên sách của tôi là gì?
Diễn nhân vật phản diện đánh nhau với người ta hàng ngày quá mệt mỏi, mạng lưới quan hệ lung tung rối loạn còn phức tạp hơn cả cuộc đời cậu, quá trình làm theo gợi ý đơn thuần thì cậu còn làm được, mua một cái loa phát thanh hẹn giờ để nói thay mình, chỉ cần ghi âm sẵn mấy nội dung tung tin đồn nhảm và trích lời nói châm chọc, đến giờ thì đặt xuống để phát, người không cần tới, có lòng là được rồi.
Nhưng mà hệ thống lại im lặng một hồi, sau đó mới trả lời cậu.
"Cấp trên vẫn chưa hạ nhiệm vụ xuống, thật ra trong cục xuyên sách của chúng ta có một truyền thống, chính là tự bản thân ký chủ rút ra nhiệm vụ, chúng ta gọi cái này là…" Hệ thống nói: "Hộp mù."
Sơ Dụ: ?
"Ký chủ, bình thường cậu có may mắn không?"
Nếu như tôi may mắn thì sẽ không bị xe tải đâm chết rồi xuyên đến chỗ này.
Sơ Dụ tự nhủ trong lòng.
Mà lúc còn sống cậu mê các loại trò chơi rút thẻ, bình thường sẽ cố gắng rút khi có bảo đảm, không có bảo đảm thì chìm thuyền, làm tay thối thâm niên mấy chục năm, một trái tim mở hộp mù đã sớm lạnh như băng giống lưỡi dao giết cá trong RT-mart bốn mươi năm rồi.
Cậu có chút dự cảm xấu, mà hệ thống còn đang nhắc nhở cậu trong đầu: "Ký chủ, bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian cho đến khi cấp trên đưa thẻ hộp mù nhiệm vụ tới, chúng ta đi ra ngoài dò xét tình hình một chút trước đi?"
Bọn họ hiện giờ đang đứng ở thời điểm vừa mới bắt đầu trong kịch bản của cả quyển sách, nhân vật chính công thụ và các loại bia đỡ đạn chưa xuất hiện, nếu tính ngược từ màn ra mắt đầu tiên của nhân vật chính công và thụ được miêu tả chi tiết trong chương một của truyện, thời điểm hiện tại hẳn là trước khi chương trình chính thức ghi hình tập đầu tiên.
Nhưng Sơ Dụ không muốn ra ngoài.
Phòng nhỏ trống rỗng trước mắt dường như chính là một Tân Thủ thôn, mà Sơ Dụ chính là người chơi chết dẫm ở lại trong thôn không chịu đi theo kịch bản đánh quái cùng NPC.
"Ký chủ, vì sao không đi ra?"
"Tôi sợ gặp phải loài người."
"?"
Đột nhiên, một loạt tiếng đập cửa dữ dội cắt ngang cuộc đối thoại của một người một hệ thống, thân thể Sơ Dụ cứng đờ, vô thức ngồi lui về phía sau một chút, chờ đợi người bên ngoài tự mở cửa.
Trong lúc đó, đầu óc cậu xoay chuyển nhanh chóng, muốn kiềm chế trái tim ngo ngoe muốn hét lên.
"Có ai không? Bên trong không có ai sao?" Một giọng nữ truyền đến, sau đó là âm thanh chốt cửa chuyển động: "Sơ Dụ? Tên là Sơ Dụ đúng không?"
Mẹ nó, NPC chủ động gợi ý kịch bản, thật đáng sợ.
Còn may, còn may, chỉ có một người, đại não chịu được.
Sơ Dụ thậm chí còn không dám di chuyển tròng mắt.
Cuối cùng cửa cũng mở ra, nhân viên mặc quần áo làm việc nhìn thấy cậu: "Ôi trời, thì ra cậu ở đây, sao lại không nói lời nào vậy?"
Vừa dứt lời đã bước nhanh đi đến bên cạnh Sơ Dụ, kéo cánh tay của cậu: "Đi theo tôi, tôi dẫn cậu tới đại sảnh."
Đại sảnh. Đại sảnh? Đại sảnh!
Một nơi mà nghe thấy đã biết sẽ có rất nhiều loài người tụ tập!
Mắt Sơ Dụ tối sầm lại, bắt đầu vô thức khởi động chế độ đợi, nhìn có vẻ sắp ngất đi.
Trong quá trình bị chị gái nhân viên chương trình dắt ra ngoài, hệ thống còn đang lạch bạch gõ cái gì trong đầu cậu, rồi lại tự nói nhỏ gì đó.
"Kỳ lạ thật, hệ thống vẫn luôn biểu hiện có BUG, nhưng sao tôi không tìm ra chứ?"
Trong đại sảnh tuyển chọn tài năng.
Không có cảnh tượng Địa Ngục mấy trăm người rộn ràng chật ních kín toàn bộ đại sảnh như Sơ Dụ dự đoán, lúc này chỉ có thưa thớt bốn năm thực tập sinh thông qua thử sức vừa tới, ngồi cùng một chỗ kề tai nói nhỏ giao lưu tình báo với nhau.
"Chị gái staff vừa nói với tôi, nhóm chúng ta sẽ có thêm một thực tập sinh mới."
"Tôi cũng có nghe nói, hình như là người được Giải trí Thiên Tinh trọng tâm bồi dưỡng, tên là Sơ Dụ."
"Hả? Sơ Dụ sao? Quá xui xẻo rồi!"
"Cậu ấy làm sao?"
"Cậu không biết sao?" Thực tập sinh nói chuyện cẩn thận nhìn xung quanh: "Người đó cực kỳ kinh khủng, có thực tập sinh trong cùng công ty bị cậu ta thả đinh vào trong giày, hại chân bị thương không thể tới tuyển chọn."
"Ôi má? Dọa người như vậy sao?"
"Cậu ta có nhiều scandal lắm, chỉ là phía sau có người hỗ trợ đè xuống mà thôi, những người cùng thời có năng lực tốt hơn đều bị cậu ta hãm hại, cậu ta còn dẫn đầu cô lập bắt nạt người khác, thực tập sinh cùng một công ty với cậu ta còn nói với tôi là, trong công ty bọn họ có một nhân viên chương trình trước đây vì chọc vào Sơ Dụ mà cuối cùng bị ép phải từ chức."
"Trời ạ, tôi sợ quá đi, sao lại sắp xếp loại người này tới chứ…"
"Thượng Đế phù hộ cậu ta tuyệt đối đừng vào nhóm của chúng ta…"
Vừa dứt lời, trong hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, bốn người lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim, im lặng không lên tiếng, sợ chọc giận tới tên hay sinh sự nào đó, mang tới một đống phiền phức cho mình.
Nhân viên chương trình nhanh chóng đỡ một thiếu niên có thân hình cao gầy dừng bước ở trước mặt bọn họ, ở giữa có người không nhịn được mà ngước mắt lên, quan sát người sau lưng nhân viên chương trình một chút.
Tướng mạo vô cùng xuất chúng, khuôn mặt tinh xảo, sống mũi thẳng, ngũ quan sâu đậm và làn da trắng lạnh khiến cậu nhìn có vẻ giống con lai, dưới mí mắt còn có một nốt ruồi để lại ấn tượng, trung hòa khí chất lạnh lẽo cao ngạo vốn có, khiến nhìn có vẻ có vẻ quyến rũ mềm mại mê người.
Từ vẻ ngoài đến tướng xương đều không thể bắt bẻ, tướng xương thậm chí càng hơn một bậc, có thể gọi là khuôn mặt ống kính trong trăm người mới có một, dù ở góc độ nào cũng không xuất hiện nhược điểm.
Khó trách nhân phẩm bết bát như vậy mà công ty vẫn kiên trì bồi dưỡng trọng tâm cậu như cũ…
Kinh Nghiên nghĩ như vậy, cụp mắt xuống, không dám nhìn cậu nữa.
Một giây sau đó, một loạt tiếng nổ đùng đoàng bén nhọn phá vỡ không khí nặng nề, xuyên qua màng nhĩ của mỗi người, một đường xoay quanh bay thẳng lên trần đại sảnh.
[A a a a a a a a a a a a a a a là loài người! Thật là nhiều loài người! Cảnh báo cấp một! Cảnh báo cấp một!]
Ngoại trừ Sơ Dụ, mỗi một người ở trong ngoài đại sảnh đều mang vẻ mặt mê man.
Là mình điếc hay là mình điên rồi?
Mà bản thân thiếu niên có bề ngoài hay gây sự này lại đang đứng yên không nhúc nhích với biểu cảm lạnh lùng, lông mày hơi nhíu và đôi mắt khép hờ nhìn có vẻ dường như hơi không kiên nhẫn.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại, bởi vì khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi mà thậm chí cảnh tượng có vẻ hơi quỷ dị.
Nhất định là mình nghe nhầm.
Mấy người họ không hẹn mà cùng nghĩ như thế.