"Thực tập sinh kia, cậu định làm gì đấy!!!"

"Xuống mau đừng kích động!!"

Năm giây trước, hệ thống còn đang lưỡng lự nhìn ký chủ vừa nở một nụ cười kỳ dị, bắt đầu trèo ra khỏi lan can cửa sổ: "Ký chủ, cậu định làm gì vậy?"

"Tôi định làm một lần cho xong, một bước nhảy giải tỏa ngàn nỗi lo." Sơ Dụ cười hiền từ và bình thản, giống như một vị Quan Âm đã bị cuộc đời mài mòn hết mọi góc cạnh: "Tránh được năm mươi năm đường vòng."

"Mau dừng lại!! Đây là tầng một, ngã xuống không chết được đâu!!"

Ngay khi câu cuối cùng được chị gái nhân viên chương trình hét lên, mấy bảo vệ nghe vậy lập tức hành động nhanh chóng kéo người từ bậu cửa sổ xuống, vừa vặn một cameraman đang đi ngang qua định quay vlog chợt sáng mắt lên, vội vã giơ máy quay lên bắt đầu quay lại cảnh tượng kỳ lạ trước mắt.

Khi mấy thực tập sinh Kinh Nghiên và Tạ Mãn chạy đến hiện trường, họ đã chứng kiến một cảnh tượng thần kỳ như thế này:

Cameraman đang hào hứng vác máy quay hạng nặng gần như dí thẳng vào mặt Sơ Dụ để quay, Sơ Dụ vừa bị bảo vệ kéo xuống từ bậu cửa sổ cách mặt đất chưa đầy hai mét vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa trước khi định nhảy lầu, sau đó dường như nhận ra ánh mắt tò mò đang bao quanh mình, cậu lập tức mắc chứng ung thư ngượng ngùng, trông như muốn bới một khe hở chui xuống ngay tức khắc.

Cameraman thậm chí còn thảnh thơi vừa quay cậu vừa phỏng vấn ngẫu hứng: "Vừa nãy cậu đang làm gì thế?"

Sơ Dụ tuyệt vọng nhắm mắt lại, lí nhí đáp lại một câu: "Muốn ngắm cảnh."

"Ngắm cảnh mà tư thế độc đáo nhỉ."

Sơ Dụ không mở mắt, mỉm cười gật đầu, toàn thân toát ra một cảm giác mệt mỏi như thể bản thân sắp tự giết chết chính mình, thậm chí cơn phát điên của cậu còn trễ vài phút mới bắt đầu khởi động.

Chắc cậu đã thực sự mệt mỏi rồi, đến mức nhảy lầu cũng không nhận ra mình đang đứng ở tầng một.

Ngay cả ngón chân trong Barbie và Ngôi nhà trong mơ cũng không gượng gạo bằng tư thế cậu làm ra cú nhảy bằng niềm tin.

Cậu không biết rằng đoạn video mình lăm le trèo cửa sổ nhảy lầu đã bị truyền lên mạng, vì chương trình "Thực Tập Sinh Đỉnh Cao" vốn đã rất hot và đầy tranh cãi, đoạn video này của cậu thậm chí đã leo lên hot search chỉ sau vài giờ. 

#Thực tập sinh nhảy lầu trong Thực Tập Sinh Đỉnh Cao 2#

#Thí sinh trong Thực Tập Sinh Đỉnh Cao lăm le nhảy lầu nhưng phát hiện chỉ là tầng 1#

Sơ Dụ tuyệt đối không ngờ rằng, hành động ngớ ngẩn của mình lại mang về hot search đầu tiên cho chương trình. 

Nếu biết chuyện này có lẽ cậu sẽ thật sự mỉm cười chui xuống một kẽ đất nào đó, ngồi yên không đứng lên, tiến hành tự phong bế bán vĩnh viễn. 

Đợi đến khi đám đông cơ bản đã giải tán hết, chỉ còn lại mấy người Tạ Mãn, Kinh Nghiên ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt họ tràn ngập sự nghi hoặc "Cậu nói xem đây là chuyện gì thế" và hoang mang "Tôi cũng không biết đây là chuyện gì nữa", thậm chí vài người còn lộ chút tiếc nuối "Sao tôi lại không nghe thấy tiếng lòng của cậu ấy nhỉ".

Tuy nhiên còn chưa đợi cảm giác tiếc nuối lan tràn, ngay giây sau, một loạt âm thanh bùng nổ chói tai quen thuộc đã vang lên bên tai từng người: 

[Đây là gì, tòa nhà? Nhảy một cái! Đây là gì, khe đất? Chui một cái! Đây là gì, tòa nhà? Nhảy một cái! Đây là gì, khe đất? Chui một cái! Đây là gì, tòa nhà? Nhảy một cái! Đây là gì, khe đất? Chui một cái! Đây là gì, tòa nhà? Nhảy một cái! Đây là gì, khe đất? Chui một cái!] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nếu cứ lặp đi lặp lại thế này, bọn họ sẽ bị âm thanh ma quái ấy xuyên qua tai bào mòn đầu óc mất thôi. 

"Sơ Dụ!" Người vội vàng mở lời đầu tiên vẫn là Kinh Nghiên, cậu ấy là người có tính cách hướng ngoại và cởi mở nhất trong nhóm. 

Sơ Dụ chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy. 

[Đây là gì? Con người? Trốn một cái.]

Tạ Mãn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cánh tay của Sơ Dụ đang lăm le chạy trốn: "Trước tiên cậu theo bọn tôi về ký túc xá đi, lát nữa còn phải quay vlog nữa."

Một thực tập sinh khác đi cùng vốn nhạy cảm và tinh ý vội trừng mắt với cậu ấy, ra hiệu: Đừng nói với cậu ấy là quay vlog! Cậu ấy sẽ phát điên đấy!

Mấy người họ theo phản xạ nhắm mắt lại, chờ đợi âm thanh ấm nước sôi kêu vang lên bên tai.

Thế nhưng không có, không gian hoàn toàn yên lặng, cuối cùng có người không nhịn được lén mở một mắt, thấy Sơ Dụ gật đầu: "Được."

Sơ Dụ không còn bộc lộ tiếng lòng ra ngoài nữa, vẻ mặt lạnh nhạt, hành động dứt khoát, trông có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, đánh chết cũng không ai ngờ được một người anh chàng đẹp trai cao ngạo lạnh lùng như thế lại có toàn thứ gì đó khắc vào đầu óc và DNA.

Mấy người họ có hơi sững sờ một chút, vẫn là Kinh Nghiên phản ứng lại trước tiên, đi trước dẫn đường cho mọi người, mấy người khác theo phía sau đều vô thức vây xung quanh Sơ Dụ, không rõ là muốn nghe hay sợ phải nghe tiếng lòng của vị ở giữa, nhưng không gian vẫn luôn chậm chạp không vang lên tiếng loa phát thanh quen thuộc, bọn họ còn cảm thấy không quen. 

Sơ Dụ hoàn toàn không nhận ra hoạt động tâm lý của mấy người kia, chỉ cảm thấy mình hiện tại rất bình thản, loại bình thản này thường xuất hiện sau khi cậu phát điên đủ nhiều hoặc hoàn toàn thích nghi với môi trường, giống như nghỉ giữa hiệp vậy, dẫu sao, việc lúc nào cũng để tiếng hét, tiếng nổ tung, tiếng gào thét hỗn loạn vang vọng trong đầu cũng khá tốn tế bào não.

Nhưng rõ ràng, trạng thái bình thản này của cậu không hề mang lại cảm giác yên tâm mạnh mẽ cho hệ thống, giờ đây mỗi khi nhìn cậu hệ thống đều cẩn thận từng li từng tí như đang quan sát một ngọn núi lửa sống có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, lo rằng giây tiếp theo màng nhĩ điện tử vừa được sửa xong bằng mã hiệu của nó lại bị phá rách.

"Ký chủ." Hệ thống cảm thấy mình cần phải làm chút công tác tư vấn tâm lý cho ký chủ trạng thái tinh thần không ổn định của mình.

Có chuyện gì?

"Cậu không cần phải bi quan như vậy đâu, mặc dù nhiệm vụ trở thành nhân vật chính này trông có vẻ rất khó, nhưng phần thưởng tương ứng cũng là cấp cao nhất, vô cùng hấp dẫn, chúng ta cùng cố gắng phấn đấu hướng đến mục tiêu này, chắc chắn sẽ đạt được."

Ồ, cậu nhắc tôi mới nhớ.

Sau khi màn hỗn loạn vừa rồi can dự vào, Sơ Dụ suýt quên mất chuyện tấm thẻ nhiệm vụ, cậu bắt đầu lên kế hoạch sắp xếp lộ trình tương lai trong đầu.

Đầu tiên là tìm một chiếc chăn, nếu có điều kiện thì thêm một cái thảm nữa.

Hệ thống: ?

Dùng điều hướng bản đồ trên điện thoại tìm cây cầu vượt gần đây nhất, sau đó chui vào gầm cầu, đắp chăn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Hệ thống:…

Lạnh thì thêm thảm, nóng thì nằm mát, nhắm mắt rồi mở mắt, cuộc đời này trôi qua rất nhanh, lại tỉnh dậy là có thể vui vẻ mở hộp mù sinh tử.

Hệ thống đau xé lòng: "Ký chủ ơi! Ký chủ!"

Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, cả hai tai đều nghe thấy rồi, hét to như vậy làm gì, đến lúc đó chăn nên chọn loại lụa tơ tằm hay bông nhung nhỉ? Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ.

"Ký chủ, tôi không cho phép cậu từ bỏ bản thân như vậy! Cậu là ký chủ mà sau khi tôi dày công lựa chọn đã nhìn trúng ngay từ ánh mắt đầu tiên! Trong mắt tôi cậu có tiềm năng vô hạn!"

Sơ Dụ đang phác họa tình cảnh gầm cầu bọc chăn trong đầu được một nửa thì bị lời của hệ thống cắt ngang, cậu nhớ lại trước khi tiến vào thế giới xuyên sách, hệ thống cũng từng nói câu "Tôi tin rằng ký chủ rất có tiềm năng" này, cậu còn chưa kịp hỏi, cậu thì có thể có tiềm năng gì được?

Hệ thống dẫn dắt từng bước nói: "Ký chủ, cậu còn nhớ trước khi bị xe tải tông chết, cậu đang làm gì không?"

Đi bộ à.

"Không phải, trước khi cậu đi bộ thì sao?"

Nhấc chân.

"…" Hệ thống không tưởng tượng nổi.

Sơ Dụ hoàn toàn không ý thức được: Không đúng sao?

"Không phải." Hệ thống quyết định không vòng vo nữa: "Tôi nhìn thấy cậu lúc đổ rác đã đứng trước thùng rác nhiệt tình hát suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, nên mới chắc chắn rằng cậu vô cùng yêu sân khấu." ( truyện trên app T Y T )

Đôi mắt vốn đang lờ đờ không có sức sống của Sơ Dụ lập tức mở to gấp vô số lần vì bị người khác phát hiện hiện trường xấu hổ.

Đồng tử chấn động.

"Hơn nữa tôi đã quan sát cậu rất lâu, cơ bản mỗi lần đi đổ rác, cậu đều hát ít nhất một bài trước bãi rác bỏ hoang đó, lúc ấy tôi nghĩ rằng cậu hát trước thùng rác thôi mà cũng dạt dào cảm xúc, đắm chìm tận hưởng đến vậy, nếu được đứng trên sân khấu lấp lánh ánh đèn, trước mặt là hàng triệu fan cùng nghe cậu hát, không biết cậu sẽ vui sướng đến mức nào."

…Cậu đoán xem tại sao tôi lại cố ý chọn bãi rác bỏ hoang không có người để hát?

Hệ thống vẫn hoàn toàn không nhận ra mà tiếp tục thao thao bất tuyệt, tự cảm thấy cực kỳ tốt đẹp mà khen ngợi con mắt nhìn người của mình: "Cậu xem bản thân này ký chủ, xinh đẹp như vậy, điều kiện giọng nói cũng tốt như thế, còn yêu ca hát đến thế, cậu nói xem cậu mà không nổi tiếng thì ai nổi tiếng?"

…Giờ thì đến lượt Sơ Dụ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi.

"Một vấn đề nhỏ duy nhất là… Ừm…" Hồi tưởng lại mấy lần trước khi ký chủ đối mặt với các thực tập sinh khác, trong lòng phát ra mấy trận gào thét như bão tố đủ để lật tung cả đỉnh đầu người ta, hệ thống do dự nói: "Nhưng tôi thấy vấn đề không lớn, dựa trên con mắt độc đáo của tôi bao lâu nay, trực giác mách bảo tôi rằng cậu nhất định có thể làm được, ừm."

Chàng trai trẻ 19 tuổi bị một hệ thống già trăm năm vừa ý đưa vào thế giới xuyên sách đầy những hộp mù khắp nơi, nguyên nhân đằng sau khiến người ta bỏng nặng cấp độ 10.

Đợi chút.

Sơ Dụ như nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi hệ thống trong đầu.

Lúc đó chẳng phải đối diện tôi có một người đang hát rap trước bãi rác sao? Tại sao cậu không tóm người đó đến đây?

Hệ thống hồi tưởng một chút: "Ồ, cậu nói đến người đó à."

Sơ Dụ tràn đầy mong đợi chờ câu trả lời của nó.

"Cậu ấy đúng là rất đẹp trai, nhưng phần lời rap đó tôi nghe thấy một câu bậy quá, không phù hợp với giá trị đạo đức của chương trình tuyển chọn tài năng của chúng ta."

Sơ Dụ:…

Thì ra cậu thua vì quá văn minh.

Sao lại có tình tiết hai người cùng phát điên nhưng cuối cùng chỉ một người bị yêu quái bắt đi thế này!

"Cậu ấy có quan hệ gì với cậu vậy?" Hệ thống tò mò hỏi.

Quan hệ ba con. 

Sơ Dụ trả lời gần như không chút do dự, mí mắt còn chẳng buồn nâng lên. 

Tôi là ba cậu ấy là con.

Sau khi nhớ đến người kia, Sơ Dụ có chút mơ màng, hai ngày trước khi cậu bị xe tải tông chết, người đó vừa trở về Mỹ, trong thời gian ngắn có lẽ chưa nhận được tin về cái chết của cậu, nhưng bây giờ chắc đã nghe từ gia đình rồi, vậy nên giờ anh chắc đang… ở bờ biển phía Tây nước Mỹ xa xôi thắp nén nhang online cho cậu nhỉ? Có lẽ còn đốt cả mấy mô hình và băng trò chơi cậu nhờ gửi ở chỗ anh.

Í… anh sẽ không bày một bàn thờ cho cậu trong giá sách ở nhà thuê chứ, trước bàn còn bày cả một vòng ảnh xấu xí ngớ ngẩn từ bé đến lớn của mình.

Nghĩ thôi đã nổi cả da gà, nghĩ kỹ lại, đúng là anh có khả năng làm ra chuyện như vậy thật.

Xa tận bờ biển phía Tây của nước Mỹ ở một thế giới khác, một anh chàng đẹp trai lúc này bỗng hắt xì một cái, không hiểu ra sao vừa xoa mũi vừa nghĩ hai ngày nay mình cũng có chửi ai đâu, sao lại có kẻ yêu thầm không có mắt đang nhớ thương anh đây vậy?

Còn bên này, dòng suy nghĩ tản mạn của Sơ Dụ đang bay tứ tung thì bất ngờ bị một loạt tiếng bước chân cắt ngang, cậu lơ đãng ngẩng đầu lên, phát hiện mấy thực tập sinh xung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm.

Và ngay phía trước, một anh chàng đeo kính râm không biết từ lúc nào đã đi thẳng về phía cậu, dừng ngay trước mặt cậu.

Anh chàng đẹp trai này vai rộng chân dài, từ đầu đến chân mặc đồ đen có tầng lớp, dưới ánh mặt trời chiếc áo da đen còn ánh lên ánh sáng rực rỡ sắc màu, cậu ta nhìn thiếu niên trước mặt, đầu ngón tay nâng lên hất nhẹ kính râm, để lộ đôi mắt cáo sắc sảo được kẻ eyeliner kỹ càng, lông mi chuốt tỉ mỉ, môi khẽ nhếch, bật ra một chữ chậc: "Vẫn cái bộ dạng chết dẫm này."

Mắng đúng lắm.

Không phải, sao cậu ta lại chửi mình?

Toàn thân trên dưới của anh trai kính râm toát ra khí chất ngang ngược kiêu căng trong mắt chẳng có ai, cảm giác này đạt đến đỉnh điểm khi cậu ta hoàn toàn tháo kính ra, đối diện với Sơ Dụ, cậu ta nhếch một nụ cười chế giễu, Sơ Dụ nhướn mày, để lộ một vẻ mặt kiêu ngạo mà trong mắt người khác là sự khinh miệt toát ra từ vẻ thờ ơ.

[Sao cậu ta dám vừa mới đến đây đã mạo phạm tôi đầu tiên?]

Đám người Tạ Mãn và Kinh Nghiên hít sâu một hơi lạnh.

Tới rồi tới rồi.

Câu thoại kinh điển của boss phản diện, quả nhiên đuôi sói của con sói đội lốt cừu này không giấu được nữa, tâm địa xấu xa của chàng trai nguy hiểm tên Sơ Dụ này cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện rồi!

[Làm sao cậu ta biết được tôi là người dễ bị mạo phạm nhất, chọc tôi, xem như cậu chọn được quả hồng mềm nhất trong vạn quả, chúc mừng cậu, cậu sẽ nhận được 0 bài học.]

Giọng nói đóa hoa trên đỉnh núi trong sự lạnh lùng mang theo vẻ xem thường vẫn tiếp tục vang lên bên tai họ, nhưng nội dung chuyển biến quá đột ngột, nụ cười mỉa mai trên môi Phó Hàn Tùng cứng lại, lần đầu tiên lộ ra vẻ bối rối.

Tôi bị mù rồi? Không đúng, tôi bị điếc rồi à?

Ai đang giả giọng Sơ Dụ, dùng kiểu ngữ khí hoàn toàn khác lải nhải bên tai cậu ta thế này?

Hệ thống lúc này đang điên cuồng lật loạt xoạt sách gốc trong đầu Sơ Dụ, sau khi lật đến một trang nào đó thì sáng bừng mắt, hét lớn: "Tìm thấy rồi tìm thấy rồi! Đây là một tuyến ẩn không được nhắc đến trong tiểu thuyết, cậu ta tên là Phó Hàn Tùng, là bạn trai cũ của cậu."

Cái tên Phó Hàn Tùng này vừa nghe có chút quen tai, Sơ Dụ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trong đầu lóe lên tia sáng: Đây chẳng phải là tên của nam phụ lốp dự phòng si tình trong tiểu thuyết sao?

"Đúng vậy, Phó Hàn Tùng chính là nam phụ bi thương vừa gặp đã yêu với nhân vật thụ chính nhưng yêu mà không có được trong sách gốc, mức độ hùng hậu của xuất thân gia đình chỉ đứng sau nhân vật chính công, trước khi vào trại tuyển chọn cậu ta từng có một mối quan hệ yêu đương bí mật với cậu, cậu vẫn luôn mê đắm cậu ta, sau khi bị chia tay cũng nhớ mãi không quên, nhưng cậu ta ghét tính cách mưu mô độc ác của cậu, sau khi vào trại tuyển chọn chẳng bao lâu cậu ta đã yêu nhân vật chính thụ mạnh mẽ, đơn thuần, bởi vì ghen tị mà cậu cố ý hãm hại nhân vật chính thụ, lần nào cũng bị cậu ta và nhân vật chính công đuổi đến hiện trường giải vây, trong thời gian đó mối quan hệ tay ba của họ cũng trở nên ngày càng bền chặt, bởi vì cậu mà cậu ta còn cảm thấy áy náy với nhân vật chính thụ, sau này khi nhân vật chính thụ vạch trần scandal của cậu cũng là nhờ cậu ta chủ động giao nộp các bằng chứng bí mật mà mình thu thập được về cậu."

Sơ Dụ chớp mắt, sau đó nhíu chặt mày.

Chỉ với hai chiếc dây chuyền vàng to sụ mang một chiếc kính đen to bản phối với quần da đen này? Dáng vẻ cay nghiệt châm chọc cậu không dứt kia, bi thương ở đâu si tình ở đâu?

"Ầy, tác giả xây dựng nhân vật là kiểu đại thiếu gia tà mị, ngông cuồng, ngỗ ngược sau đó vì tình yêu mà thu lại toàn bộ gai nhọn, biến thành chú cún con si tình, chung thủy chỉ biết yêu đương, thật ra thời đại này rất nhiều người thích kiểu thiết lập đó đó."

Tôi hiểu rồi, sự cay nghiệt và độc ác của cậu ta chỉ nhằm vào tôi, còn người chỉ biết yêu đương chung tình thì chỉ nhân vật chính có thể thấy được, đúng không?

"Đúng rồi, chính là đạo lý này, cậu thông minh thật đấy!" Hệ thống cảm thấy cần phải khen ngợi ký chủ bằng lòng chịu khó phân tích mối quan hệ nhân vật trong sách, tránh cho sau này cậu đừng buông xuôi đến mức không thèm quan tâm đến cốt truyện nữa.

Phó Hàn Tùng thấy ánh mắt cậu nhìn mình chẳng hề có chút nhiệt tình, không thoải mái "chậc" một tiếng, lại buông thêm một câu gay gắt: "Có giả vờ thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi, sớm muộn gì người khác cũng sẽ nhìn thấu bộ mặt thật của cậu."

Còn chuyện tiếng phát thanh trong không khí kỳ lạ vừa rồi, cậu ta đổ cho mình bị ảo thính, hoàn toàn là ảo giác.

Phó Hàn Tùng nói xong thì cất bước đi luôn, khi đi ngang qua mấy người bọn họ, cơn ảo thính vừa nãy lại như không mời mà tới xông vào tai cậu ta lần nữa: 

[Vừa nãy bận lật lại cốt truyện nên không nhìn kỹ, đôi giày của anh trai kính râm hình như chưa được lót ổn, giày cao gót nhỏ cộng ba lớp lót giày đều lộ hết ra rồi, cộng lại chắc được mười ba centimet nhỉ?]

Mấy thực tập sinh khác đồng loạt cúi đầu nhìn gót giày của Phó Hàn Tùng.

Vị bking* nào đó vừa hoàn thành màn "dằn mặt người yêu cũ" của mình dưới chân trượt mạnh một cái, cũng chẳng còn bận tâm đến tư thế khi đi nữa, sải bước chân dài gần như chạy trốn khỏi hiện trường.

(*) Bking là một từ lóng phổ biến trên mạng, được dịch là "b vương". Từ này thường mang ý nghĩa trêu chọc, dùng để miêu tả một người với cử chỉ, hành động đều toát lên sự "cool ngầu", xung quanh luôn tỏa ra hào quang.

Để lại Sơ Dụ nhìn theo bóng lưng cậu ta, trong lòng đầy hoang mang.

[Sao tự dưng lại chạy nhanh thế?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play