Mắt thấy vị thực tập sinh tên là Sơ Dụ kia bắt đầu nhấc chân bước về phía bọn họ, nhớ tới tin đồn người kia bắt nạt hãm hại người cùng thời, mấy người họ đồng loạt kéo ghế lui ra xung quanh mấy bước, rất có tư thế nhường chỗ ngồi cho đại ca thủ lĩnh xã hội đen.
Thật ra theo lý thuyết thì thực tập sinh có vẻ ngoài đẹp như vậy rất được đồng nghiệp chào đón, bởi vì giá trị nhan sắc cao sẽ có ý nghĩa là được chú ý nhiều, nếu biết nịnh bợ, cấu kết chút quan hệ thì còn có thể ở bên cạnh ké chút ống kính, trong thời kỳ không có tiếng tăm gì, mỗi một lần xuất hiện trước ống kính đều rất quý giá, thêm một cơ hội lộ mặt có ý nghĩa là sẽ có thêm một phần khả năng nổi tiếng và cực hot so với những người khác.
Sơ Dụ đại khái là một ngoại lệ duy nhất, địa vị của cậu trong trại tuyển chọn tài năng dường như là Hoa phi trong hậu cung Chân Hoàn Truyện, ác độc đến mức sáng loáng trần trụi, ăn chắc những người cùng thời kỳ khác không làm gì được cậu, toàn thân trên dưới giống như có chướng khí, khiến các thực tập sinh khác nhìn thấy cậu thì đều sẽ tự động nhượng bộ lui binh, sợ còn chưa ké được độ nổi tiếng thì đã bị lột mất một lớp da của mình rồi.
"Vị này là Sơ Dụ của Giải trí Thiên Tinh, trước khi chia lớp sẽ ở cùng nhóm với mọi người, mọi người có thể giới thiệu một chút với nhau." Nhân viên chương trình thông báo cho bọn họ với thái độ giải quyết việc chung.
Khóe miệng Sơ Dụ cong lên một độ cong không rõ ý đồ, mấy người khác nhìn sang, đều cảm thấy đó là nụ cười lạnh khinh thường, quan sát chúng sinh.
Có lẽ người có độ nổi tiếng cao và cơ sở fan như cậu hoàn toàn chướng mắt mấy người xuất thân từ công ty nhỏ như bọn họ, mí mắt vẫn luôn cụp xuống lười ngước lên nhìn mọi người, rất rõ ràng chính là đang ghét bỏ bọn họ.
Quá kinh khủng, thậm chí còn không thèm giả vờ, chắc không phải cậu đã nghĩ xong sau khi kết nhóm sẽ thiết kế hãm hại họ như thế nào, để khiến họ không ai có thể cầu xin, không có chỗ nào để trốn, cho đến cuối cùng không thể không bỏ thi đấu sớm chứ?
Tạ Mãn —— Cũng chính là thực tập sinh trước đó nói với mấy người khác scandal về Sơ Dụ, hiện tại đã bắt đầu oán thầm suy nghĩ âm mưu ở trong lòng, mà càng nghĩ càng thật, càng nghĩ càng sợ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập, ngay cả kế hoạch sau khi rút khỏi cuộc thi thì phải đi tới tổ chương trình tố cáo, nhất định phải liều mạng cá chết lưới rách với đối phương cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Tuyệt đối không thể khuất phục trước thế lực đen tối! Cậu ấy thề nhất định phải liều chết chống lại cậu, chính nghĩa cuối cùng sẽ đến bên cạnh cậu ấy!
Sau đó Tạ Mãn chỉ nghe thấy một âm thanh không khác gì vừa rồi, còn vang dội, phấn khởi hơn lúc trước, tương tự con gà đột nhiên mất khống chế hét lên:
[A a a a a a a a a tự giới thiệu! Tự giới thiệu? Tự giới thiệu! Tại sao loài người lại phát minh ra thứ gọi là tự giới thiệu này cơ chứ!]
Chị gái nhân viên chương trình không nhịn được, vươn tay xoa xoa lỗ tai của mình, cảm thấy màng nhĩ yếu ớt của mình chịu tổn thương khắc cốt ghi tâm.
"..." Mấy thực tập sinh quay sang nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ vừa nơm nớp lo sợ vừa không thể ngờ được từ trong mắt nhau.
Động tĩnh chết chóc vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?
Cũng không thể là ảo giác tập thể chứ, bọn họ cũng không cùng nhau ăn nấm hoang mà? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Mà âm thanh kia rốt cuộc là…
"Sơ Dụ, cậu giới thiệu bản thân một chút trước đi." Nhân viên chương trình đột nhiên lên tiếng.
Một giây sau khi cô ấy vừa dứt lời, nhân vật phản diện ác độc, người tạo ra lời đồn kinh khủng, người tụ tập lục đục với nhau, thực tập sinh Sơ Dụ tâm cơ trước mặt các thực tập sinh, đi cùng tay cùng chân rồi…
[Hì hì, tự giới thiệu, ha ha, người đầu tiên tự giới thiệu, hì hì ha ha… Vừa rồi có phải mình đi cùng tay cùng chân hay không? Thật xấu hổ, cứ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.]
Khóe miệng Sơ Dụ cong lên một nụ cười vò đã mẻ không sợ vỡ bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhưng những người khác đã không còn nhìn cậu nữa, có một hai người thậm chí bắt đầu ôm đầu hoài nghi nhân sinh.
Kinh Nghiên nhìn Sơ Dụ đi thẳng về phía mình, cuối cùng quyết định mở miệng, cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò lên tiếng chào: "Chào cậu?"
Trong không khí trầm mặc một giây đồng hồ.
[Các bộ phận chú ý, ánh đèn ống kính vào chỗ, tôi sắp mở mồm!]
"Chào cậu."
Sau khi nghe thấy Sơ Dụ trả lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Giọng nói này, giống y như đúc tiếng gà hét bọn họ vừa nghe thấy.
Anh trai, cậu có biết lúc anh nổi điên thì toàn đại sảnh đều sẽ tiến hành quảng cáo thời gian thực không?
…
Có thể do trước đó nhân viên chương trình lên tiếng hạ lệnh kêu Sơ Dụ giới thiệu mình đầu tiên, khiến người sau cảm thấy nên nói hơn hai câu, nhưng sửng sốt một hồi lâu cũng không nói được hơn hai chữ, tốc độ mở miệng nói chuyện và động tác chậm hình thành đối lập rõ ràng với tiếng lòng thình thịch vang lên bên ngoài như súng máy Gatling.
"… Tôi tên Sơ Dụ."
[Mười chín tuổi, thích ngủ, nghề nghiệp buông xuôi, sống tạm bợ nghiệp dư, đói bụng biết ăn, khát biết uống, trời mưa biết tự mình che ô đi về nhà, nhưng dễ bị lạc đường —— Vì sao con người phải há mồm, khoa học kỹ thuật của văn minh loài người sao vẫn chưa phát triển đến mức mặt đối mặt là có thể tiến hành giao lưu bằng sóng điện não chứ?]
"…Giải trí Thiên Tinh."
[Không phải Giải trí Địa Tinh, cũng không phải Giải trí Thiên Nguyệt, về phần tại sao lại đặt cái tên này, hỏi rất hay, tôi cũng không biết, tôi chỉ là một bé trai bởi vì căng thẳng mà không ngừng lải nhải ở trong lòng thôi.]
…Thật ồn ào.
Nhưng lúc này mấy người đối mặt với nhau, không ai há miệng, toàn bộ đại sảnh từ mặt đất đến trần nhà đều lộ ra vẻ yên tĩnh trầm mặc.
… Lại thật yên tĩnh.
[Quá khó xử, quá khó xử, hoàn toàn chính là thuật lại lời của chị gái nhân viên chương trình một lần, chỉ nói mấy chữ này thì người khác cũng rất khó hiểu được tôi nhỉ —— Thế nhưng há mồm thật mệt mỏi quá mà.]
Không sao đâu anh trai, cậu đã thông qua sóng điện não tiết lộ hết vốn liếng của cậu ra rồi, chúng tôi bây giờ đã hiểu rõ cậu.
[Vì sao không nói lời nào? Vì sao không nói lời nào? Nói cho tôi đi a a a vì sao không nói lời nào, đều bị tôi làm khó xử rồi sao? Đều bị tôi làm khó xử rồi sao? Làm vua tẻ ngắt là vận mệnh của tôi, tôi hiểu rõ ha ha ha ha ha ha ha hu hu hu hu.]
Thực tập sinh với khuôn mặt điển hình của một bông hoa kiêu ngạo lạnh lùng vuốt tóc.
Không phải như vậy.
Các thực tập sinh khác trả lời trong lòng, bọn họ chỉ đang hoài nghi tính chân thực của những scandal trước đó, bé trai sắp nổi điên bởi vì không ai trả lời trước mắt và nam Hoa phi nương nương trong hậu cung Tuyển Chọn Truyện mà bọn họ nghĩ cứ như là hai giống loài khác nhau, tiếng lòng của Sơ Dụ vừa vang toàn bộ đại sảnh thì đã khiến phong cách vốn có lệch lạc, từ phim quyền mưu âm trầm lục đục với nhau biến thành phim hài quỷ dị.
[Không quan trọng, tôi tự sẽ rời đi ưu nhã, như hoa hồng âm vang trong mưa gió không thể để lộ nổi vẻ ưu thương của nó.]
"...Tôi đi vệ sinh." Sơ Dụ đứng lên, đi đến hành lang bên bia với vẻ mặt nếu người không hiểu rõ nhìn qua sẽ tưởng rằng lạnh nhạt nhưng trên thực tế là vẻ hoảng hốt.
Nếu như không nghe thấy mấy tiếng lòng gào thét đủ để xé rách màng nhĩ vừa rồi thì bọn họ sẽ cho rằng Sơ Dụ làm như vậy, nói như vậy có ý đồ sâu xa khác, có lẽ là một loại uy hiếp và châm biếm nào đó, nhưng bây giờ, bọn họ dường như có thể nhìn ra được cảm giác bất lực của người sợ xã hội cấp mười duy nhất từ một pixel mỉm cười cong lên ở khóe miệng của cậu.
"… Các cậu có nghe thấy không?" Sau khi người đã đi xa, Kinh Nghiên cẩn thận từng li từng tí hỏi mấy thực tập sinh xung quanh.
"Cậu cũng nghe thấy à?"
"Tôi tưởng là mình điếc."
"Tôi tưởng tôi điên rồi."
"Tôi tưởng mình ăn nhầm nấm hoang… Cậu ấy thật sự đi nhà vệ sinh sao?"
"À, hình như nhà vệ sinh ở bên kia, cậu ấy đi ngược rồi."
"Tôi hơi lo lắng cho cậu ấy."
"Tôi cũng có hơi."
"Chúng ta đi xem cậu ấy một chút đi."
"Được."
"Được."
Cứ như vậy, mấy thực tập sinh đồng loạt đứng dậy, đi về phía Sơ Dụ rời đi, hoàn toàn quên đi mấy phút trước bọn họ còn tập hợp một chỗ kề tai nói nhỏ trao đổi về Sơ Dụ là một Boss phản diện rất kinh khủng tà ác trong trại tuyển chọn tài năng.
Bên kia, trong hành lang dài dằng dặc.
Hệ thống khó khăn thoát khỏi trạng thái chết máy, giọng điệu yếu ớt thì thầm một tiếng: "Ký chủ…"
Ngại quá, vừa rồi dọa đến cậu rồi sao?
Hệ thống nhắm mắt, chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình còn đang mơ hồ đau nhức.
Hiện giờ cuối cùng nó cũng hiểu vì sao sau khi người trước mắt biết nó có thể nghe thấy tiếng lòng của mình thì phản ứng đầu tiên lại là "Có thể sẽ làm ồn đến cậu" rồi.
Thế là nó lại thoi thóp gọi một tiếng: "Ký chủ…"
Sơ Dụ đang xem lại kịch bản gốc của quyển sách trong đầu, trong tiểu thuyết viết sau này thực tập sinh không chỉ phải ở cùng với đồng đội thành lập nhóm mới, cùng nhau tập luyện biểu diễn, sau khi chia lớp thì hoàn toàn 24 tiếng một ngày đều phải ở cùng một chỗ với đồng đội, cameraman còn đột kích bất ngờ quay vlog thường ngày cho bọn họ, thí sinh cần luyện tập sau khi nhìn thấy ống kính thì mỉm cười chào hỏi đồng thời thể hiện mình…
Địa ngục của người hướng nội, hủy diệt đi.
Thể hiện cái gì, thể hiện tuyệt chiêu buông xuôi nổi điên tại chỗ rồi vừa ngả đầu là ngủ của cậu sao?
Cậu vừa mới ngơ ngác khép sách lại, chỉ nghe thấy hệ thống gọi cậu trong đầu: "Sao?"
"Cấp trên đưa hộp thẻ mù nhiệm vụ tới rồi, cậu rút một chút xem."
"Có thẻ nhiệm vụ nào lập tức lãnh cơm hộp không?"
"... Đúng là có, nhưng là cấp bậc thấp nhất, phần thưởng cũng ít, nếu như rút được cái này thì được coi là vận may rất kém, các người chơi tôi từng dẫn dắt đều hi vọng rút trúng thẻ SSR hiếm có, hạn mức phần thưởng cao nhất, càng cao càng tốt."
À, vậy chín bỏ làm mười thì thẻ cậu muốn rút trúng không phải là thẻ N sao, nhưng mà cậu làm tay thối nhiều năm như vậy, vận may vẫn luôn nát nên rất an tâm, hẳn là có thể rút trúng thẻ có mức độ quý giá thấp nhất.
Mang theo chút hi vọng như thế, cậu chọn trúng một cái hộp trong đầu, mở ra xem.
Nội dung nhiệm vụ: Nghịch thiên cải mệnh, trở thành nhân vật chính.
Hạn mức thưởng cao nhất: Cực cao.
Mục tiêu cụ thể: Trong một tháng, độ nổi tiếng đạt tới top 5 trong trại, trong hai tháng độ nổi tiếng đạt tới top 3 trong trại, độ thiện cảm của ban giám khảo max 100, độ thiện cảm của thực tập sinh max 200, độ thiện cảm của người xem max 300, lúc chương trình kết thúc, đạt được thành tựu "Đánh rớt hai vị trí đầu, ra mắt với vị trí cao".
Ghi chú: Thẻ SSR cấp cao nhất dành riêng cho nhân vật bia đỡ đạn, đứa con của trời の Kịch bản hắc mã, chúc mừng bé cưng trúng giải thưởng lớn ~
Rắc rắc.
Cậu nghe thấy tiếng trái tim chết lặng.
Trên mặt xuất hiện ý cười bình tĩnh mà mỏi mệt, cậu nghiêng đầu nhìn về phía cảnh tượng trời trong gió nhẹ ngoài cửa sổ, môi mỏng khẽ mở, nhả ra một chữ: "Đỉnh."
Thật sự là gặp vận rủi lớn.
Nghịch thiên cải mệnh trở thành nhân vật chính, cậu sao? Một người khiêu vũ giống như nhảy tập thể dục theo đài, bia đỡ đạn Giáp tám trăm năm chết dí trong nhà không thấy sắc trời, không gặp người?
Đừng nói có thể một đường vượt mọi chông gai đạt được quán quân trong một đám thực tập sinh hát nhảy xuất thân chuyên nghiệp, lúc đối mặt với người xem mà cậu có thể miệng không thắt nút, không rẽ ngoặt không chống đỡ nổi, nói quanh co với giọng điệu tôi một hồi lâu chỉ có thể rặn ra một từ cũng đã là tiến bộ cực lớn rồi.
Tất cả không giết chết được tôi, còn không bằng trực tiếp giết chết tôi.
Hoặc là khán giả chọn cậu đều mù, hoặc là cậu đột nhiên bị một đại lão hát nhảy trâu bò nào đó nhập hồng, không có loại khả năng thứ ba.
Còn không bằng hỏi hệ thống nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào trước, cậu thật sự nên sớm chuẩn bị hậu sự sau đó nằm ngửa.
"Cậu, cậu trước tiên đừng nghĩ như vậy." Hệ thống phát hiện suy nghĩ của cậu, hơi lo lắng nói: "Trời không tuyệt đường người, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có hi vọng."
Ừm, cậu nói đúng.
Sơ Dụ trả lời nó ở trong lòng, sau đó nói sang chuyện khác:
Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào?
"... Kết quả thảm nhất, chính là bị đào thải ngay vòng thứ nhất, sau đó tiến hành phán định kết quả xuyên sách, phán định đủ tư cách sẽ tiếp tục đưa tới thế giới kế tiếp, không đủ tư cách..."
Bị xoá bỏ sao? Sơ Dụ hỏi.
"Không phải, phải rút thẻ xác suất."
Cậu vẫn nên giết tôi đi.