Sáng sớm hôm sau, tất cả thực tập sinh đều ăn mặc chỉnh tề, tập trung tại đại sảnh phát sóng để nghe MC thông báo các quy tắc và công việc trước buổi công diễn đầu tiên.
Người đứng phía trước cầm thẻ thông báo quy tắc vẫn là Lăng Vi, vừa bước vào, Sơ Dụ đã quen tay quen chân tìm ngay góc nhỏ hôm trước từng lười biếng chơi bài, cúi người ngồi xuống chỗ đó, bắt đầu lục túi hệ thống tìm bộ bài tây.
Chỉ có điều lần này sau lưng cậu còn kéo theo một cái đuôi cao hơn mét tám, mặt đeo kính râm kiểu ngầu lòi, như thể quyết tâm phải giữ vững hình tượng ngầu nhất vũ trụ.
Tối hôm trước, Lạc Gia Tự vì cứ lăn qua lăn lại trên giường tầng trên đến tận nửa đêm, lại còn uống thuốc ngủ mà Sơ Dụ đưa nên sáng nay ngủ say còn hơn cả người nằm giường dưới, cuối cùng, anh bị thầy Triệu dùng đoạn ghi âm gào rú tràn đầy tình thương mến của Sơ Dụ để đánh thức.
Mắt mở không ra, đứng thì lảo đảo không vững, nhưng kính râm thì nhất định phải đeo, như thể đó là cách duy nhất để bảo vệ lòng tự tôn cool ngầu tuyệt đỉnh của anh.
Góc nhỏ vốn chỉ vừa đủ cho một cây nấm ngồi, Sơ Dụ chiếm chỗ xong, Lạc Gia Tự đành dựa tường, tay nghịch gọng kính, trông chẳng khác nào một vệ sĩ mới nhậm chức.
Trong đầu vẫn còn vang lên bài hát bị tra tấn sáng nay, lời ca đầy ai oán: "Người thì yêu nhau! Người thì đêm ngắm biển sâu! Người thì đặt bảy tám cái báo thức mãi không dậy nổi! Người thì yêu nhau! Người thì đêm ngắm biển sâu! Người thì đặt bảy tám cái báo thức mãi không dậy nổi!" (App T-Y-T)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT