Ban đầu Sơ Dụ nghĩ rằng việc mình buột miệng trả lời trước những câu hỏi tò mò không ngừng của Lư Dịch Dương rằng "Cậu ấy là em trai thất lạc nhiều năm của tôi" đã đủ phi lý lắm rồi, nhưng cậu không ngờ, ở phía bên kia mà mình không thấy được, trong nhóm của Phó Hàn Tùng, Lạc Gia Tự vừa kéo Kinh Nghiên ngồi xuống một góc tường đã thở dài cảm thán: "Cậu không biết năm đó lúc tôi nhặt được cậu ấy, tuyết rơi lớn đến mức nào đâu."
"Lớn đến mức nào?"
"Lớn lắm." Lạc Gia Tự nghiêm túc đáp: "Lớn đến nỗi tiếng cậu ấy gọi tôi là ba tôi còn không nghe rõ."
"Lạc Gia Tự, Kinh Nghiên, qua đây một chút, chúng ta cần bàn xem nên chọn bài hát nào."
Khi câu chuyện đang đến cao trào, Giang Trình Lộ gọi bọn họ, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng ngượng ngùng đặc trưng của một tiểu bạch hoa chính hiệu.
"Ký chủ." Lúc này hệ thống bất ngờ lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng vô cảm đặc trưng khi làm việc: "Đây là một bước ngoặt quan trọng trong cốt truyện của cậu."
"Trong tiểu thuyết, vì rất ấn tượng với màn biểu diễn sân khấu đầu tiên của cậu, Giang Trình Lộ đã yêu cầu Phó Hàn Tùng chọn cậu vào nhóm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play