Chu Hoan là một bé Omega tầm thường, tuy không khuyết thiếu gì nhưng chuyện sinh nở lại rất khó khăn. Chính vì thế, Chu Hoan không được coi trọng, ở nhà nhưng lại cứ như chốn xa lạ, chẳng ai để tâm đến cậu cả.
Sinh nở chính là sứ mệnh của Omega, nếu không thể sinh con một cách đàng hoàng, vậy thì cũng chẳng khác gì Omega khiếm khuyết.
Mãi sau này khi Chu Hoan đủ mười lăm thì có một vương gia nhịn không nổi nữa mà mang một đống sính lễ đến tận phủ cầu hôn, đống sính lễ đó đủ mua lại 4 cái phủ nhà cậu luôn rồi. Vị vương gia đó cứ thần thần bí bí, ngoài mấy tin đồn vụn vặt thì Chu Hoan chẳng nghe ngóng được gì cả, cũng không biết vị đó tính nết, ngoại hình thế nào.
Cậu rất sợ những thứ mà mình không thể biết trước.
Đến đêm tân hôn, vương gia trông thấy bạn nhỏ mà bản thân hàng đêm mơ mộng đã ở ngay trước mắt, không khỏi hưng phấn.
Lật khăn lên, lại thấy một gương mặt đẫm nước mắt, đôi mắt tròn xoe ánh nước mở to nhìn chằm chằm.
Trần Phách Ước: …?
Sao lại khóc rồi? Đã ai làm gì đâu?
--
Chu Hoan cảm thấy phu quân thật sự rất hung dữ, suốt ngày mắng cậu, không cho cậu làm thế này thế nọ lọ chai. Còn đánh cậu nữa.
Làm gì dịu dàng như người ta đồn chứ, rõ ràng là ma vương mà…
--
Trần Phách Ước thật sự không biết phải làm sao, Chu Hoan phạm sai, hắn muốn mắng để cho lần sau không phạm nữa nhưng mỗi khi vừa mới lớn tiếng một câu, mắt Chu Hoan đã ầng ậc nước.
…Không thể nói thêm câu nào.
Tiểu lang quân nhát quá, làm sao bây giờ?