Cậu không dám đặt niềm tin vào ai cả. Những gì xảy ra trong suốt quãng đời ngắn ngủi của mình đã dạy cậu rằng, đặt niềm tin là một hành động xa xỉ, và những ai dám liều lĩnh tin tưởng người khác đều phải trả giá đắt.
Chiếc vòng bạc trên tay vẫn còn mới, lạnh buốt, như chính lòng cậu lúc này. Chu Hoan nằm nghiêng, bàn tay mảnh mai run rẩy siết chặt chiếc vòng, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không tối mờ trước mặt.
Trần Phách Ước rất tốt với cậu, đến mức cậu không biết phải phản ứng ra sao. Nhưng sự tốt bụng ấy không giống như một món quà, mà là một thử thách khiến cậu thấy nghẹt thở. Hắn càng dịu dàng, cậu càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, càng thấy sợ hãi. Cậu sợ nếu lỡ đặt niềm tin vào hắn, lỡ như... chỉ là lỡ như thôi, tất cả chỉ là giả dối, thì cậu sẽ mất tất cả, ngay cả chút tôn nghiêm ít ỏi mà bản thân vẫn cố níu giữ.
Chu Hoan chỉ là một Omega khiếm khuyết, hoàn toàn mất đi tiếng nói trong xã hội. Không. Omega vốn dĩ chưa từng có tiếng nói trong xã hội loạn lạc này. Mà Phách Trửu lại là một Alpha được sinh trong gia đình quyền thế, sở hữu trong mình dòng máu của hoàng tộc.
Trớ trêu thật, thanh danh của ngài ấy không sớm cũng muộn bị cậu hủy hoại mà thôi.
Đến lúc đó, Chu Hoan sẽ ra sao nhỉ?
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng trên tay, thầm mong Trần Phách Ước sẽ mãi đối tốt với tiểu lang quân của hắn như ngày hôm nay.
Một ngày của một Omega chính là chăm lo việc nhà, bếp núc, nhưng đối với vương gia thì bếp núc có lẽ không cần lắm, mà là danh tiếng.
Chu Hoan đã cố gắng thử giao tiếp với những Beta, Omega tới tặng quà cưới lấy lòng Trần Phách Ước. Ban đầu còn đối phó được, nhưng về sau cậu hệt như thằng ngốc, lúng ta lúng túng lựa lời mà nói.
Dường như cậu lại làm hỏng việc rồi.
Tối đến khi Trần Phách Ước về nhà, Chu Hoan đột nhiên thấy ấm ức.
Hắn bận như thế, bản thân mình chỉ có mỗi cái việc tạo dựng danh tiếng cũng không xong, quả là vô dụng. Trông thấy vẻ mặt ảm đạm của Chu Hoan, Trần Phách Ước nhẹ nhàng bước tới, thả pheromone ra để an ủi bạn đời:
“Tiểu lang quân ở nhà gặp chuyện gì không vui sao?” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Chu Hoan, vỗ về cậu.
“Không có…”
Giọng của Chu Hoan nghèn nghẹn, như đã nín rất lâu rồi.
“Thật sự là không có! Ta vừa đạp chân vô tường nên mới thế thôi…”
Song, Chu Hoan nhận ra mình vừa lớn tiếng với Trần Phách Ước, cậu liền ủ rũ cúi đầu nhận sai, "Ta… Ta sai rồi…”
-
Editor: Tết rồi cũng lười, bộ này văn phong tác giả lặp từ kinh lắm luôn, edit nản 🥲