Chu Hoan tỉnh dậy sau một đêm hoan ái mãnh liệt, ngơ ngác nhìn trần nhà rồi tới cái rèm màu đỏ rực chói mắt đến nhức nhối kia. 

Cậu vẫn không thể chấp nhận được rằng mình đã mất zin, càng không thể hiểu được là Trần Phách Ước lấy đâu ra nghị lực mà không đánh dấu vĩnh viễn cậu, cũng không xông thẳng vào khoang sinh sản.

Tại sao thế nhỉ.

Không phải Chu Hoan tiếc hay muốn có em bé, mà là không hiểu.

Một Alpha có thể kiên trì được như vậy ư? Có thể sao? Chu Hoan không quan tâm thế sự từ lúc bị bỏ rơi không có nghĩa là cậu không biết dáng vẻ kinh khủng của cha khi phát tình. Bởi ông ta không hề có ý định giấu, còn lấy nó làm niềm kiêu hãnh.

Cậu chưa thấy Alpha nào có thể cưỡng lại khi Omega câu dẫn.

Tất cả Alpha xung quanh Chu Hoan đều như thế. 

Kể cả cha, người từng cố gắng cưỡng hiếp cậu năm mười hai tuổi vì trông cậu khá giống một kỹ nữ Omega trong thanh lâu. Ông ta nói rằng cậu xinh đẹp giống ả ta.

Có lẽ đó là lần đầu tiên Chu Hoan nảy sinh cảm xúc ghê tởm với người cha mình đã từng ngưỡng mộ.

“Mệt à?”

Trần Phách Ước dịu dàng hôn lên khóe môi cậu, kéo hồn đang bay trong quá khứ trở về thực tại. Chu Hoan len lén nhìn gương mặt đẹp trai ở kế bên mình, lại trông thấy hắn đang cười tủm tỉm như vừa hốt được vàng.

Chu Hoan: …

Cậu trai thở dài, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn.

“Sao lại không đánh dấu ta?”

Nghe vậy, Trần Phách Ước thơm thêm vài miếng nữa, tay xoa bóp cái eo mỏi của Chu Hoan. Nhẹ nhàng đáp, “Đánh dấu rồi mà.”

“Hông, là vĩnh viễn ấy…”

Hắn vuốt mấy cọng tóc dư thừa ra một bên, hỏi, “Em muốn?”

Cậu nghẹn họng, nói nhỏ như mèo kêu. “…Không muốn.”

Sau đó, Chu Hoan nghe được một câu mà đến cả bản thân cũng không ngờ nó sẽ được thốt ra từ miệng của Alpha.

“Ừ, vì em đâu có muốn, nên ta chỉ đánh dấu tạm thời mà thôi. Chờ đến khi em nguyện ý thì hẵng nói, ngoan, ngủ tiếp đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play