Chu Hoan nằm im trên giường, ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà. Từ khi rời khỏi gia đình, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh mình vừa an toàn, vừa xa lạ đến vậy. An toàn vì không còn những ánh mắt lạnh lùng, những lời nói cay nghiệt hay sự thờ ơ. Xa lạ vì tất cả những điều tốt đẹp này lại đến từ một người cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp, chứ đừng nói là cưới một phu quân tuyệt vời đến thế.

Cậu liếc sang bên cạnh. Trần Phách Ước đã rời giường từ sớm, để lại một góc chăn gọn gàng. Mùi hương nhàn nhạt của hắn vẫn còn vấn vương trong không khí.

Hắn đi rồi.

Chu Hoan ngồi dậy, cẩn thận tránh động đến những vết bầm nhỏ trên người mình. Đêm qua là lần đầu tiên cậu thực sự gần gũi với một Alpha, và điều đó khiến cậu có chút khó chịu. Nhưng điều khiến cậu khó hiểu nhất là cách Trần Phách Ước đã đối xử với cậu.

Hắn không ép buộc. Không đánh dấu vĩnh viễn. Không chiếm hữu như những gì cậu từng nghe người khác kể.

Thậm chí, hắn còn kiềm chế.

Cậu đã thử dò xét, thử khiêu khích, thử làm mọi cách để chứng minh rằng hắn cũng giống những Alpha khác mà cậu từng gặp. Nhưng mỗi lần, hắn chỉ đáp lại bằng sự dịu dàng đến khó tin.

Đừng dịu dàng như thế, đừng tốt như vậy, em sẽ rất lúng túng. Chu Hoan gần như đã khóc trong lúc âu yếm cùng bạn đời với những suy nghĩ hỗn loạn.

Bữa sáng được dọn sẵn trên bàn. Chu Hoan ngồi đó, một mình với mâm thức ăn thơm phức nhưng chẳng buồn động đũa. Cậu nhớ lại những lần trước kia, khi cả nhà quây quần bên bàn ăn nhưng chẳng ai buồn để tâm đến cậu. Dù có mặt hay không, cậu cũng chẳng khác gì một cái bóng, hoặc đúng hơn là công cụ giao dịch thân thể để đem lại danh lợi cho gia tộc.

Còn bây giờ...

Mỗi món ăn đều được chuẩn bị tỉ mỉ, vừa miệng, vừa hợp khẩu vị cậu.

Đây là lần đầu tiên có người để ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy. 

Nhưng vương gia làm sao biết được cậu thích những thứ này nhỉ, hẳn là đã điều tra về cậu.

Khi Trần Phách Ước trở về, hắn mang theo một hộp nhỏ. Nhìn thấy hắn bước vào, Chu Hoan theo phản xạ đứng dậy, cúi đầu.

“Ngài về rồi.”

“Ừ.” Hắn cười nhẹ, đặt chiếc hộp lên bàn. “Ngồi đi. Ta có cái này muốn đưa cho em.”

Cậu ngập ngừng, ánh mắt lướt qua chiếc hộp. Dưới ánh sáng, lớp lụa đỏ bọc quanh chiếc hộp như càng tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, đầy bí ẩn.

“Đây là gì ạ?”

“Quà cho em.”

Chu Hoan chần chừ mở nắp hộp. Bên trong là một chiếc vòng bạc tinh xảo, khắc hoa văn hình lá trúc mềm mại. Ánh bạc sáng lên như đang phản chiếu ánh mắt ngỡ ngàng của cậu.

“Ngài tặng ta… cái này?”

“Ừ,” Trần Phách Ước gật đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu. “Chiếc vòng này không chỉ để trang trí. Nó sẽ bảo vệ em khỏi pheromone của những Alpha khác. Khi em đeo nó, không ai có thể làm tổn thương em, kể cả ta.”

Chu Hoan khựng lại.

Bảo vệ cậu? Kể cả khỏi hắn?

Người tốt như vậy... thực sự tồn tại sao?

Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Phách Ước. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, cậu không thấy sự giấu giếm hay ý đồ đen tối nào. Chỉ có sự chân thành.

“Ngài… tại sao lại làm vậy?”

“Vì ta muốn em cảm thấy an toàn,” hắn nói, giọng trầm ấm như tiếng đàn du dương, dịu dàng và êm đềm đến kinh ngạc. “Dù em có chọn ở bên ta hay không, ta vẫn muốn em không phải sợ hãi bất cứ điều gì.”

Câu nói đó khiến Chu Hoan như bị ai bóp nghẹt lồng ngực. Cậu không quen với sự dịu dàng như vậy, càng không quen với cảm giác được đặt lên hàng đầu.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ là một Omega tầm thường, sống dưới ánh mắt khinh miệt của gia đình. Một Omega không thể sinh con, không có giá trị, không đáng được quan tâm.

Nhưng Trần Phách Ước...

Hắn chưa từng nhắc đến việc cậu có thể sinh con hay không. Hắn chưa từng đặt bất kỳ kỳ vọng nào lên cậu.

Hắn chỉ nói muốn bảo vệ cậu, muốn cho cậu hạnh phúc.

Điều đó làm cậu bối rối, nhưng cũng khiến trái tim nhỏ bé của cậu khẽ rung lên.

Cùng với những giọt lệ rơi lã chã xuống sàn, cậu nghẹn ngào, “Quá quý rồi… Sao ngài lại tốt vậy chứ…”

“Vì em là tiểu lang quân của ta mà.”

Giọt lệ ấm nóng được một bàn tay đón lấy, dịu dàng xoa khóe mắt đỏ ửng của cậu.

*

Đêm đó, Chu Hoan nằm trên giường, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng bạc trên cổ tay mình. Cậu khẽ đưa tay chạm vào nó, cảm nhận sự mát lạnh lan tỏa từ lớp kim loại.

Cậu không biết liệu mình có thể tin tưởng vào những lời nói đó hay không. Nhưng ít nhất, lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu không còn cảm thấy mình hoàn toàn đơn độc.

Chu Hoan nằm trên giường, mân mê chiếc vòng bạc kim loại quý giá đó, tự hỏi rằng có thể liều lĩnh mà đặt niềm tin lên người Trần Phách Ước hay không…

Cậu muốn tin. 

Cũng không muốn tin.

Chu Hoan không dám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play