Chu Hoan thấy Trần Phách Ước không có động tĩnh gì, liền cảm thấy bản thân làm gì sai rồi. Chiếc gan vốn bé như quả nho giờ lại to như uống nước thần, nhón lên hôn chụt vào môi hắn một cái rõ to.

Mặt cậu đỏ như quả gấc, thầm nghĩ bản thân không đủ sức hút ư…?

Chưa kịp nghĩ ra kế sách mới, bờ môi đỏ mọng nước đó đã bị dã thú xông vào cắn xé, như muốn nuốt cả linh hồn cậu cùng hoà quyện thành một.

Có một con rắn nhỏ, nó trườn khắp miệng cậu, đến cả cái lưỡi cũng không tha.

Cho đến khi lửa đã cháy như cháy rừng, nụ hôn ấy mới dứt.

“Em…”

Trần Phách Ước phức tạp nhìn cậu, hắn không nhịn nổi.

Vốn định hỏi em có sao không, vì hắn lỡ cắn rách môi cậu rồi, nhưng sột soạt một hồi lại đụng trúng thứ xấu hổ thì thằng ngốc cũng biết nó là gì.

Em ấy có phản ứng với ta?

Ô ô ô! 

Có hi vọng trong hành trình truy thê rồi!!!

Chu Hoan cúi đầu ngại ngùng nên không nhìn thấy đôi mắt sáng rực như đèn pha ô tô của hắn. 

Làm sao đây? Lỡ quá đà rồi… Cậu chưa muốn có thai đâu.

Thế nhưng Trần Phách Ước không cho cậu cơ hội từ chối, nhanh chóng đè người xuống cào cấu. Dù vậy nhưng hành động mơn trớn vẫn rất dịu dàng, màn dạo đầu cũng được chuẩn bị kĩ…

Trong đêm đó, Chu Hoan khóc nấc đến mức quên cả mình là ai, chỉ biết kêu phu quân ơi đến nhũn người.

-

Tác giả có lời muốn nói: 

Mong là không bị ủi ủi, huhu /khóc lóc/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play