Độ dài: 66 chương
Văn án:
Là con gái nhỏ được yêu thương chiều chuộng nhất Kiều gia, từ nhỏ Kiều Ấu đã xuôi chèo mát mái, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.
Một lần ngoài ý muốn, Kiều Ấu gặp nạn hôn mê. Đối với cô chẳng qua chỉ là một giấc ngủ dài, nhưng khi tỉnh lại thời gian đã là năm mươi năm sau.
Anh trai cả anh tuấn đẹp trai trở thành cán bộ hói đầu về hưu, con trai anh cả ngày nào cô còn ẵm trên tay nay đã là bá tổng trung niên tóc thưa thớt, cháu trai hiện lớn hơn cô hai tuổi, còn là hot boy hoành hành ngang ngược trong trường học.
———
Tam Trung có hai trùm sỏ, nước sông không phạm nước giếng, bình thường không liên quan quấy nhiễu lẫn nhau.
Người thứ nhất là Kiều Thần, xuất thân hào môn thế gia.
Người thứ hai là Cố Tây Khởi, không cha không mẹ.
Có một ngày, người trong trường học phát hiện Kiều Thần đi theo sau một thiếu nữ xinh đẹp bộ dáng ngoan ngoãn nghe dạy bảo như con cháu.
Cô gái nhỏ chỉ vào chai coca trong tay hắn: “Cháu trai, con trai uống nhiều coca không tốt, sẽ bất lực.”
Bất lực…? Một câu giống như ma chú quanh quẩn lỗ tai.
Kiều Thần tình tính hung bạo không dám bật lại, tự cho mình bậc thang để xuống: “Đây là bà cô của tôi, tôi nào dám cãi lại?”
Về sau, mọi người phát hiện hai trùm sỏ trong trường bắt đầu cùng xuất hiện, đứng giữa là cô gái nhỏ xinh đẹp kì quái kia.
Kiều đại thiếu gia trước mặt toàn bộ giáo sư học sinh kích động thông báo: “Từ này không ai được chửi “bà cô mày” với tôi, ai dám mắng câu này đừng trách Kiều Thần tôi không nể mặt.”
“Nhưng chửi “ông dượng mày” thì được.”
Cố Tây Khởi: A… cháu trai ngoan.
._._._._._.
Nhân vật chính: Kiều Ấu, Cố Tây Khởi.
Chủ đề: Dù ở niên đại nào đều phải lạc quan hướng về phía trước.