10 phút sau, Kiều Hành Vượng, Kiều Thần cùng với Kiều Ấu mỗi người một ghế, đưa mắt nhìn nhau.
Quá vài giây, Kiều Hành Vượng mới nhìn chằm chằm Kiều Ấu đã bỏ khẩu trang, vẻ mặt phức tạp nói: “Cô nói… cô tên Kiều Ấu, là cô cô của tôi?”
Kiều Ấu gắng sức gật gật đầu: “Đúng rồi, Vượng Vượng, cháu không nhớ ta sao? Trước đây mỗi ngày cháu còn đi theo sau ta đòi ăn kẹo.” Nhắc tới năm tháng ngày xưa, Kiều Ấu cũng là vẻ mặt cảm khái.
Đối với cô mà nói việc này thoáng như hôm qua, nhưng đối với Kiều Hành Vượng thì đã là chuyện của hơn 40 năm trước rồi.
Kiều Thần ở bên cạnh nghe muốn bật cười, ai có thể nghĩ đến người cha nghiêm túc của cậu hồi nhỏ cũng chạy sau mông người lớn đòi kẹo? Lúc cậu còn nhỏ muốn ăn kẹo, Kiều Hành Vượng còn dạy bảo không cho ăn nhiều, kết quả chính ông thì sao, còn ham ăn như vậy.
Kiều Hành Vượng không khỏi lâm vào trong hồi ức.
Ông quả thật có một người cô nhỏ, cô nhỏ của ông cũng tên Kiều Ấu. Chỉ là cô nhỏ của ông đã mất tích từ năm 16 tuổi, hoàn toàn không biết nguyên nhân. Người trong nhà tìm rất lâu đều không thấy cô, về sau người trong nhà đều ngầm thừa nhận cô đã gặp nạn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play