Mục Cảnh An bởi vì một câu nói dối của mẹ già: “Tống Thanh Ninh đầu cầu kia là cô dâu nhỏ của con, con phải chịu trách nhiệm với người ta.” Nên cưới.
Tống Thanh Ninh bởi vì cứu vợ của đại đội trưởng bà nói: “Con trai tôi là người ưu tú tiền lương nhiều lại là sĩ quan, nếu cháu không chê, vậy đưa nó đi đi.” Nên gả cho nó.
Hai người đều cho rằng một cuộc hôn nhân không tình cảm ở chung sẽ rất khó khăn rất không thú vị, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt đã rất kích thích, một người khiêng đao, một người duỗi chân, kêu á á.
Lại lần nữa gặp mặt là đêm tân hôn, một người dùng miệng ngậm quyển sổ tiết kiệm, ánh mắt ý bảo cô, vợ đỡ lấy.
Đầu óc cô nóng lên, dùng miệng ngậm một chỗ khác của sổ tiết kiệm…
Người ta động phòng hoa chúc là lụa đỏ giường ấm, bọn họ động phòng hoa chúc là đếm tiền, số phiếu… Số cơ bụng…
Xem hai trái tim cùng lao tới, soạn ra một lương duyên thịnh thế như thế nào.