Anh kiềm lòng mình xem tiếp: “Sắp đến thời gian tổ chức hôn lễ, lòng em thấy rất bồn chồn, em nghĩ là mình bị bệnh, cho đến khi nhìn thấy thư của anh thì em mới hiểu, đây không phải bệnh, mà là do anh là người quan trọng của em.” 

Cảm xúc không tên ấy lại dâng trào trong lòng. 

“Anh đừng không tin, cái ngày trên cầu Yên Ba ngày ấy, chỉ một ánh mắt khi quay đầu lại ấy, từ lúc đó, phong cảnh trên đời không đẹp bằng anh, trong mắt đều là anh.” 

Dù anh biết có lẽ từng chữ trên thư chẳng thật mấy phần vì cô chỉ gặp anh một lần, chưa từng ở cạnh nhau, nhưng anh vẫn thấy rất ngọt ngào như đang uống mật. 

Nếu những chữ này anh vẫn còn kiềm chế được thì những từ phía sau lại làm tim anh như ngừng đập: 

“Khi nhìn thấy đồ ăn ngon thì em luôn nhớ đến anh, muốn nếm thử xem là ngọt hay là mặn.” 
Cô vợ sắp cưới bé bỏng của anh còn táo bạo hơn anh nghĩ đấy! 

Anh nhớ lại dáng vẻ của cô, khuôn mặt trái xoan, da dẻ trắng hồng, đôi mắt hạnh như đong đầy nước, dáng người nhỏ gầy, nhìn thoáng qua thì cô chính là một đồng chí dịu dàng yếu đuối. 

Nhưng dù là lúc anh gặp cô hay lúc đọc thư thì tính cách cô không có chút liên quan nào đến mấy chữ dịu dàng, yếu đuối. 

Sự tương phản rất lớn. 

Rất thú vị. 

Rất nhanh, Mục Cảnh An đã đọc xong lá thư, phía sau cũng không bình thường lắm, cô vợ sắp cưới bé bỏng của anh lại không tin là anh có 8 múi cơ bụng, hơn nữa không muốn đợi sau này mới đếm, cô nói rằng cô không ngại nếu anh vẽ tranh về mấy múi cơ bụng của mình. 

Mục Cảnh An không lập tức đi ăn thử thịt khô mà ngồi tự hỏi xem nên trả lời thế nào. 

Lời cô viết rất hay, rất to gan, anh không thể thua kém cô được, nếu không thì có vẻ đang qua loa lấy lệ. 
Hơn nữa cũng không thể quá bảo thủ được, nếu không cô sẽ thấy anh không có tình thú. 

Lại cũng không thể quá cởi mở, nếu không sẽ làm cô thấy anh là một tên già ngu ngốc. 

Nhiều hạn chế như vậy là đang muốn anh viết thế nào? 

Hứa Thúy Lan đã đứng ở chân tường mắng xong mà anh vẫn chưa nghĩ ra được. 

Hứa Thúy Lan đã ăn thịt khô và khen tận hai lần rồi mà anh vẫn chưa nghĩ ra. 

… 

Mãi đến trưa ngày hôm sau, khi Mục Thương tan học thì anh mới nghĩ xong thư trả lời. 

Hứa Thúy Lan thấy thế thì nói với con dâu cả: “Lúc hơn một giờ đêm mẹ đi wc thì đèn phòng thằng Ba vẫn sáng đấy. Nếu để bố con biết thì chắc chắn sẽ kêu là lãng phí điện ngay.” 

Đại đội của họ cũng khá giàu, năm ngoái đã kéo điện về toàn đại đội rồi, giờ họ đều sử dụng đèn điện, nhưng tiền điện khá cao nên nhiều nhà vẫn sử dụng đèn dầu. 
Con dâu cả nói: “Thật sự chú Ba làm con ngạc nhiên lắm, một người ở trong chỗ nghiêm túc như quân ngũ nhiều năm mà vẫn viết thư cho con gái nữa. Con rất tò mò là chú ấy viết gì, mẹ nói xem, có phải chú ấy sẽ viết giống văn tiểu học không? Viết là hôm nay ăn gì, uống gì?” 

Hứa Thúy Lan: “Cũng có khả năng sẽ viết là: Tiểu Ninh à, tối hôm qua anh nhớ em cả đêm, vì em mà hôm qua anh ngủ không ngon giấc.” 

“Phì.” 

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play