Sau đó, đội trưởng Lý bước tới chào hỏi: “Hôm nay Cảnh An mới về đến à? Cậu đã nhiều năm không về phải không? Tay cậu bị thương, có nghiêm trọng không? Tôi là đội trưởng đội sản xuất Kiều Bắc. Cậu thường xuyên đến đây chơi với con trai cả nhà tôi khi cậu còn nhỏ, cậu còn nhớ không?” 

“Chú Lý, cháu vẫn nhớ tới Tiểu Quân nhà chú. Chỉ là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng. Cháu còn chưa về nhà, nên cháu đi trước đây, lát nữa sẽ mời Tiểu Quân tới nhà chơi.” 

“Được rồi được rồi, về nhà nhanh đi.” 

Sau đó Mục Cảnh An và đồng đội lên đường về nhà. 

Đội trưởng Lý nói chuyện với anh mấy câu, trong lòng rất hài lòng. Con trai nhà họ Mục này thật xuất sắc, tuổi còn trẻ như vậy đã là đội phó rồi. Về nhà cần phải nói chuyện một chút với thằng cả, phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Mục Cảnh An, có thể sau này sẽ có ích. 
Ông ấy liếc nhìn những thành viên còn lại vẫn chưa rời đi: “Đang nhìn cái gì thế? Không còn gì vui nữa đâu. Về nhà đi.” 

“Đội trưởng, đó là con trai út của gia đình đại đội trưởng phải không?” 

“Nhìn thật đẹp trai, lại còn là quân nhân, Tiểu Ninh thật may mắn.” 

“...” 

Các thành viên cùng đi về với Đội trưởng Lý, vừa đi vừa thảo luận. Bởi vì không phải là người trong cùng một đội sản xuất, và Mục Cảnh An lại nhập ngũ khi còn trẻ nên nhiều người trong đội sản xuất Kiều Bắc không nhận ra anh. 

Đội trưởng Lý chắp tay sau lưng, chiêm nghiệm đứng đó: “Không phải sao? Tiểu Ninh có phúc hay không tôi biết rõ nhất, nhưng mấy người đừng như Thiết Trụ và mẹ anh ta, bọn họ đã ngu còn làm việc ác. “ 

Mọi người đều đồng loạt nói không. 

** 

Nhà họ Mục nằm ở giữa tổ sản xuất Kiều Nam, mấy ngôi nhà mái ngói và khoảng sân rộng là khung cảnh của đội, gia đình anh là người duy nhất trong toàn đội sản xuất xây nhà lợp ngói. 
Mục Cảnh An đã nhập ngũ được chín năm, chỉ về nhà một lần. 

Vì vậy khi anh đứng trước cửa gọi ba mẹ, mẹ anh, Hứa Thúy Lan, sững sờ một lúc mới kịp phản ứng. 

Bà chạy tới, khóc lớn: “Con trai cả của mẹ, mẹ nhớ con lắm, cuối cùng con cũng về rồi.” Mục Cảnh Khuê, con trai cả thật sự của bà, đứng ở phía sau, bất đắc dĩ nhìn trời, anh ấy mới là con cả mà! 

Mục Cảnh An nhìn mẹ anh nhắm mắt khóc, bất lực nghĩ, sao lại giống như đang than khóc vậy? 

Anh nhắc nhở: “Mẹ đừng khóc nữa, nghe sợ quá”. 

“Ực” Giọng nói của Hứa Thúy Lan đột nhiên dừng lại, bà mở mắt ra định đánh anh, nhưng sau đó bà nhận thấy hai cánh tay của anh đều bị băng bó, bà không khỏi hỏi: 

“Con trai, cánh tay của con bị sao vậy? Vết thương có nghiêm trọng không? Còn có thể chữa khỏi được không? Liệu còn tàn tật gì không? Nếu lỡ như không lành, cuộc hôn nhân này của con làm sao tiến hành được. Chúng ta không thể lừa dối Tiểu Ninh.” 
Mục Cảnh An: “Một vết do gãy, một vết do đạn. Một thời gian nữa sẽ ổn thôi, không bị tàn tật.” 

“Tốt lắm, tốt lắm, con làm mẹ sợ muốn chết.” 

Hứa Thúy Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bà cũng tìm được một người vợ xinh đẹp cho con trai út của bà, nếu vì bị thương mà không tìm được một người vợ xinh đẹp, bà sẽ tức chết mất. 

Sau đó, lại nhìn đứa con út của mình: “Sao vết thương này lại không hiểu chuyện gì hết vậy? Hai tay đều bị thương, vậy lúc ăn cơm phải có người đút cho ăn sao? Thà một tay một chân bị thương còn hơn.” 

Mục Cảnh An: “…” 

Đây là chuyện anh có thể chọn được sao?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play