Thím Mục thấy cô không trả lời, cũng không hỏi tiếp: “Không phải Cảnh An đã về rồi sao? Nghe nói hôm qua mấy cháu có gặp nhau. Cảnh An về để dưỡng thương, sau khi vết thương khỏi liền trở về quân đội. Ý của nhà thằng bé là muốn hai người nhân lúc thằng bé có ở nhà liền làm xong chuyện đó, nếu không không biết khi nào thằng bé sẽ về tiếp.” 

Thím Mục nói như súng liên thanh, tốc độ nói rất nhanh, còn không để người khác cơ hội xen vào. 

Bà ấy lại nói: “Tiểu Ninh, thím tuy là cô của Cảnh An, nhưng cháu cũng được thím nhìn lớn lên, cháu nghe thím nói, đừng kéo dài hôn sự nữa. Kết sớm cũng tốt cho cháu và Thành Thành, kết hôn rồi các cháu liền theo Cảnh An đến bộ đội, sau này không cần làm nông nữa, cũng không lo sẽ có người ăn hϊếp các cháu nữa. Một cô gái như cháu, lớn lên lại xinh đẹp, ở lại bộ đội của chúng ta, lỡ ngày nào đó gặp được kẻ còn tệ hơn Thiết Trụ, cháu muốn khóc cũng không kịp nữa.” 
Tống Thanh Ninh còn nghĩ hôn sự có chuyện gì, không ngờ bà ấy đến hối thúc hôn sự. 

Bây giờ kết hôn, sớm hơn chút so với dự định của cô. 

Lúc đính hôn, nhà họ Mục nói Mục Cảnh An về thì phải xin nghỉ phép, nếu cứ tiếp tục dây dưa chắc phải đợi đến mùa hè mới có thể trở về. 

Nhưng lời thím Mục nói không sai, sau khi kết hôn đến bộ đội đúng là tốt hơn so với ở trong đội sản xuất, cho dù là hoàn cảnh sống, hay về mặt an toàn, hoặc trên phương diện giáo dục cũng sẽ tốt hơn nhiều. 

Huống chi bây giờ kết hôn cũng không phải quá sớm. 

Cô lập tức nói: “Thím, cháu cũng không nói muốn kéo dài nữa, mọi người chọn ngày nào vậy?” 

“Tiểu Ninh …” Thím Mục vẫn còn muốn lải nhải tiếp, lập tức vỗ đùi, nói: “Ây dô, thím biết con người cháu lanh lẹ, nhanh nhẹn là đúng rồi, nhà lão Mục chúng ta sẽ không bạc đãi cháu. Nhà họ chọn được ba ngày, một ngày là ba mươi tháng ba, một cái là ngày mười tháng tư, còn lại là mười hai tháng tư. Cháu thấy ngày nào được?” 
Hôm nay là ngày hai mươi tháng ba, cho dù chọn ngày nào cũng còn chưa tới mười ngày nữa. 

Cô nói: “Vậy chọn ngày mười tháng tư đi.” 

Nghe cô nói xong, thím Mục càng cười tươi hơn: “Được được được, vậy thím về nói với mẹ của Cảnh An, mẹ thằng bé còn đang ở nhà đợi tin tức. Đùng rồi, trong túi là kẹo và bánh gì đó mà Cảnh An mang về, tự cháu xem đi.” 

Nói xong liền muốn đi, Tống Thanh Ninh vội vàng gọi bà ấy lại. 

“Thím đợi một xíu.” 

Cô quay người đi vào nhà, lấy dao chừa lại khoảng hai ba cân thịt con hoẵng, còn lại chia làm hai phần, tìm hai cọng dây cột lại rồi đưa cho thím Mục. 

“Đây là con hoẵng cháu bắt được trên núi, một phần thím đem về nhà ăn thử, phần kia đưa cho bác gái Hứa.” 

“Ây dô, con bé này.” 

Thím Mục muốn nhận, nhưng lại ngại. Năm này nhà nào cũng thiếu thịt, miếng thịt này còn rất to nữa. 
Suy nghĩ một lúc lại nói: “Tiểu Ninh, cháu đem miếng nào cắt bớt một ít đi, nhiều quá rồi.” 

Tống Thanh Ninh: “Nhiều thì ăn nhiều một chút, cháu cũng cắt xong rồi. Sau này còn phải nhờ thím giúp cháu trông coi nhà nữa.” 

Thím Mục nghe xong liền không dây dưa nữa. 

“Vậy được, thím liền nhận vậy, cháu làm việc giống bà nội cháu lúc còn trẻ vậy, hào phóng.” 

Tống Thanh Ninh cười cười, tiễn bà ấy đến cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play