Tống Thanh Ninh: “Thím lập tức trả lại tiền cho tôi, chỉ cần tôi lấy được tiền thì sẽ lập tức đi mua kẹo, tôi mua hết luôn một trăm tệ tiền kẹo, phân phát hết cho đội sản xuất.” 

Mẹ Thiết Trụ: “Làm gì có ai như cô chứ, đã nói là trừ vào tiền công rồi, sao lại lật lọng như vậy?” 

Tống Thanh Ninh: “Tôi cứ lật lọng đấy, thím làm gì được nào? Thím đợi tôi mang TV vào nhà rồi nói tiếp, đợi tôi ra, thím mà không trả tôi tiền thì tôi sẽ cho thím biết tay.” 

Thím Mục thúc giục: “Mẹ Thiết Trụ, mau trả tiền đi, tôi còn đang đợi ăn kẹo đây.” 

Đội trưởng Lý: “Tôi cũng nghĩ bà nên trả lại tiền đi, bà lúc nào cũng nhỏ nhen ích kỷ.” 

“...” 

Ông một câu tôi một câu, mẹ Thiết Trụ thực sự sợ Tống Thanh Ninh sẽ đuổi theo đòi bà ta trả lại tiền nên bà ta tuyệt vọng bỏ đi. 
Khi Tống Thanh Ninh đi ra đẩy xe đạp vào thì mẹ Thiết Trụ cũng đã chạy rồi. 

Đội trưởng Lý gọi mọi người: “Đi thôi, đi về thôi, không còn gì xem nữa đâu.” 

Rất nhanh mọi người vừa nói chuyện vừa rời khỏi cửa nhà họ Song. 

Tống Thanh Ninh đóng cửa lại, thảo luận chuyện của ba cô với Thành Thành, Thành Thành nghĩ đó chính là ba mình nên rất muốn gặp ông ấy. Nhưng Tống Thanh Ninh cảm thấy chuyện này rất đáng nghi, một người ba biết con gái mình sắp kết hôn, không thể nào không về nhà, thậm chí mua đồ cũng phải nhờ người giao tới. 

Quả nhiên, bức thư buổi trưa của Mục Cảnh An đã cho cô một lời giải thích. 

Đọc xong, cô cảm động trước sự chu đáo của anh, nhưng cũng có chút dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên cô thấy chồng sắp cưới của mình chuẩn bị của hồi môn. 
Mục Cảnh An cũng nói, dùng tên của ba cô sẽ thích hợp hơn, nếu không sẽ khó giải thích về chuyện của hồi môn. Nếu muốn giữ thể diện, vậy chắc chắn không thể nói là anh mua. 

Nhưng có điều mọi chuyện đã đến nước này, cô phải giải thích với Thành Thành chuyện này nữa. 

ThànhThành nghe xong, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng sự chú ý của đứa nhỏ rất nhanh chuyển đi, Tống Thanh Ninh mở TV, lực chú ý của cậu bé đều tập trung vào TV. 

Trên thực tế, ngày hôm nay mọi người trong hai đội sản xuất đều tập trung vào chiếc TV này, bao gồm cả nhà họ Mục. 

Đến ngày hôm sau, sự chú ý của đội sản xuất chuyển sang váy cưới của Tống Thanh Ninh, hai chiếc váy dài màu đỏ, hai đôi giày da và có cả tất nhét bên trong, đây là đồ nhà họ Mục gửi cho cô mặc vào ngày mai. 

Đúng vậy, đám cưới sẽ diễn ra vào ngày mai. 
Thật ra những bộ đồ này lẽ ra phải được đưa tới sớm hơn, nhưng khi Mục Cảnh An vào trong thành một chuyến chuẩn bị TV, anh lại tìm được một loại vải khác, vì nhìn có vẻ đẹp hơn nên đã mua, nghĩ đến việc may hai cái rồi gửi một thể sang cho cô sau. 

Vì chiều hôm qua mới may xong bộ còn lại nên hôm nay mới giao tới được. 

Chưa nói về việc hai chiếc váy này cần phải có giá bao nhiêu phiếu vải, phiếu vải khó tiết kiệm như thế nào, tấm vải đó trị giá bao nhiêu. Chỉ mới nói đến chiếc váy này đã thời trang hơn bất kỳ bộ quần áo nào khác rồi. 

Chiếc váy dài cổ sơ mi nhung và có cả viền cong. 

Chân váy nhung dài có còng xù ở tay áo dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play