Lập tức bày tỏ lập trường của ông ta: “Đại đội trưởng, chuyện xảy ra hôm nay đều là lỗi của Thiết Trụ nhà chúng tôi và mẹ của nó. Tôi hứa với anh, sau này bọn họ sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa. Anh thấy đấy, gia đình tôi cũng đã đền tiền, hay là hãy tha cho Thiết Trụ nhà chúng tôi một lần đi?”
Mục Trọng Xuân nói với ba của Thiết Trụ: “Tôi không đến đây để đánh ai, nhưng từ nay về sau, anh nên để mắt đến vợ và con của anh. Một người là người đàn ông trưởng thành, một người là trưởng bối, lại đi học theo những người không tử tế việc bịa tin đồn nhảm về con gái nhà người ta, có mất mặt không? Có xấu hổ không? Tôi cảnh cáo gia đình anh, đó là con dâu của nhà họ Mục chúng tôi, nếu chuyện đó xảy ra lần nữa—”
Ông đá cánh cửa sân nhà họ Lý, khiến cánh cửa gỗ vốn đã yếu ớt rơi xuống, uỳnh uỳnh một tiếng.
Mục Trọng Xuân: Chết tiệt, tôi đâu có dùng lực gì cả!
Ông xấu hổ ho một tiếng, nói: “Nếu chuyện này lại xảy ra, hãy cẩn thận, tôi sẽ phái người đến phá hủy nhà của anh.”
Ba của Thiết Trụ: “Được được, sẽ không có lần sau.”
Mục Trọng Xuân cảnh cáo xong, khi đang định rời đi, đột nhiên cảm giác như có rắn độc đang theo dõi mình, quay đầu nhìn lại đã thấy Lý Thiết Trụ đang đứng trong sân.
Mục Trọng Xuân tức giận hỏi: “Cậu nhìn cái gì? Vẫn chưa phục đúng không?”
Lý Thiết Trụ cười đùa nói: “Không nhìn gì, tôi phục. Sao lại không phục? Ngày mai tôi sẽ gửi tiền đến nhà đội trưởng.”
Mục Trọng Xuân hừ lạnh một tiếng, dẫn con trai đi.
Ông vừa đi, Lý Thiết Trụ sắc mặt lạnh lùng, hôm nay trong chuyện này anh ta thua kém người khác, nếu anh ta có thực lực, Tống Thanh Ninh sẽ không từ chối lời cầu hôn của anh ta, đội trưởng Lý sẽ không ép bọn họ phải trả tiền cho Tống Thanh Ninh, hơn nữa gia đình nhà họ Mục sẽ không dám quá đáng như vậy.
Anh ta nhớ rồi, đừng để anh ta tìm được cơ hội! Nếu không anh ta nhất định sẽ quay lại báo thù!
**
Ở nhà họ Tống
Tống Thanh Ninh đang leo thang để trồng cây xương rồng trên tường, tường của họ được làm bằng đất vàng, chỉ cần dùng xẻng đào một cái hố để trồng.
Em trai cô Tống Thanh Thành đang giúp cô chiếu đèn pin.
Cô đã tìm thấy cây xương rồng này ở nhà chủ nhiệm an ninh hai ngày trước, nhưng cô vẫn chưa có thời gian để trồng nó.
Sau khi ông nội của nguyên chủ qua đời, nguyên chủ sợ kẻ xấu đến vào ban đêm nên đã mời hai thanh niên trí thức đến sống cùng hai chị em cô. Nhưng cách đây không lâu, một thanh niên trí thức đã chuyển đến thị trấn sau khi thi để trở thành giáo viên trong thị trấn, còn người còn lại chuyển ra sống cùng chồng sau khi kết hôn.
Hiện tại trong nhà chỉ có hai chị em, hôm nay cô lại được nhà họ Lý giao cho thêm một khoản tiền, nếu không giữ kĩ sẽ có người trèo tường vào trong sân trộm.
Lý Thiết Trụ cũng có thể có thù oán, âm thầm làm hại.
Vì thế cô phải lên kế hoạch trước.
Tống Thanh Thành thấy cô trồng xương rồng ở một bên tường, nhưng lại để lại một phần không trồng ở bên kia, liền nói: “Chị ơi, trong túi vẫn còn xương rồng.”
“Phần này sẽ không được trồng nữa.”
“Tại sao?”