Người Qua Đường Có Thể Nhìn Thấy Hào Quang Của Nhân Vật Chính
Người Qua Đường Có Thể Nhìn Thấy Hào Quang Của Nhân Vật Chính
Đang ra 10 giờ
43 chương
330 1063
12345
Đánh giá: 5/5 từ 32 nhận xét
Đảo Cá Mập TYT • Đang ra

LỜI EDITOR: VÌ MÌNH ĐANG ĐỌC BỘ NÀY THẤY HAY QUÁ NÊN ĐÀO HỐ CHO CÁC BẠN IU CÙNG ĐỌC LUÔN NHƯNG DO TÍNH CHẤT CÔNG VIỆC NÊN CHƯA CHẮC ĐÃ LÊN CHƯƠNG ĐỀU ĐƯỢC VÌ THẾ MONG CÁC TÌNH YÊU THÔNG CẢM. HỨA SẼ MAU FULL CHO CÁC PÉ NHAAAAAA 🫶🫶🫶

_________________________________________

TÊN TRUYỆN: Người qua đường có thể thấy hào quang của nhân vật chính

TÁC GIẢ: Vũ Hiên W

EDITOR: Đảo Cá Mập - [TYT]

THỂ LOẠI: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên sách, Phản xuyên, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Hài hước, Kim bài đề cử, Thị giác nữ chủ, Đoàn sủng

GIỚI THIỆU:

Tóm tắt ngôi thứ nhất, chính văn ngôi thứ ba

Tôi tên là A Ngôn, từ bé đến lớn tôi có thể thấy được vài thứ kỳ lạ.

Ví dụ—

Khi còn học tiểu học, nhà dì Đàm hàng xóm mới chuyển đến sinh ra một đôi long phượng, trên đỉnh đầu hiện lên ánh sáng khắc ghi hàng chữ ‘Bảo bối thiên tài tuyệt thế’, ba tuổi đọc làu làu tiếng anh, năm tuổi tinh thông nhạc cụ từ Trung Quốc đến Phương Tây, bảy tuổi vào cơ sở dữ liệu toàn quốc….

Còn tôi, từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh con nhà người ta, tàn ác biết bao, thê thảm biết bao, chịu khổ biết bao.

Vì muốn thoát khỏi tình cảnh ấy, khi lên cấp ba tôi đã đăng ký ở ký túc xá của trường.

Khi nhập học, bạn cùng bàn là một cô bé cắt tóc mái bằng, bộ đồng phục cũ kĩ bao lấy cơ thể nhỏ gầy.

Ba tháng sau, khi bạn cùng bàn ngủ trưa dậy, bỗng nhiên trên đầu hiện lên ánh sáng ‘trọng sinh’.

Cứ thế tôi phải chống mắt lên xem cô ấy dây dưa với học bá lạnh lùng, giáo bá chó săn, đại ca tàn nhẫn, trúc mã dịu dàng, chẹp quá đủ rồi!

Khi lên đại học, tôi cứ nghĩ rốt cuộc bản thân cũng được hít thở bầu không khí bình thường.

Khoảnh khắc bước chân vào ký túc xá, cả người tôi trở nên cứng đờ.

Bạn cùng phòng toàn có những ánh sáng nào là ‘Cổ xuyên kim’, ‘Dị năng đến từ mạt thế’ , ‘Không tiêu tiền sẽ chết’ và ‘Quỷ vương sống lại’.

Tôi ôm chặt cái chăn nhỏ, cố gắng xin quản lý sinh viên đổi phòng khác nhưng không được.

Sau đó, dần dần tập mãi thành thói quen, ‘Nộp lên hệ thống’, ‘Hệ thống kinh doanh’, ‘Xuyên sách’, ‘Thế giới vô hạn’, ‘Ba tuổi rưỡi’, ‘Phòng livestream ở tinh tế’, ‘Group chat lì xì’.…

Càng ngày càng có nhiều ánh sáng, giờ tôi đã có thể bình tĩnh ngồi nhìn, sau đó tập trung vào cuộc sống của mình.

Sáng nào, tôi cũng thuần thục giúp cổ xuyên kim né paparazzi vườn trường có ý định bôi đen cô nàng, rồi giữ chỗ trên lớp cho cô ấy.

Giữa trưa tôi giúp cô bạn không tiều tiền sẽ chết mua từ mỹ phẩm dưỡng da đến những cái túi xa xỉ, nhấm nháp hộp cơm do đầu bếp hàng đầu làm, cảm động mở miệng: “Tớ thật sự có thể nhận đống bảo bối đó à?”

Chạng vạng tôi và cô bạn dị năng canh giữ đống cây cô ấy trồng, vừa nhăm cà chua vừa đưa ra lời góp ý: “Ăn vào có cảm giác sảng khoái tinh thần.”

Nửa đêm, tôi và cô bạn Quỷ vương lặng lẽ ló đầu ra cửa sổ: “Hôm nay có hơi muộn, chắc cậu không đưa thứ gì về đúng không?”

Tôi tên là A Ngôn và tôi không phải là vai chính ở thế giới này.

Tag: Xuyên sách| Sảng văn| Nhẹ nhàng| Đoàn sủng| Địch hóa lưu

Vai chính: A Ngôn, Chúc Giác - Vai phụ: Cố Gia Tuế, Dịch Tri, Sở Băng Băng, Đinh Linh

Tóm tắt một câu: Ngồi ăn dưa vai chính của thế giới.

Lập ý: Mỗi một người là một cá nhân độc nhất vô nhị, hãy là vai chính trong cuộc đời của mình.

Các số gần nhất