Edit: Trúc Linh

Ký túc xá thiết kế cho sáu người nhưng hình như ‘320’ chỉ có năm cô gái.

Thấy bạn cùng phòng đã đến đông đủ, A Ngôn vừa bỏ đồ của mình vào chỗ vừa nhìn từng hàng nằm yên trên dải sáng của họ.

Người đứng gần cửa ký túc xá là Đinh Linh, sắc mặt tái nhợt không có giọt máu, cả người nhìn hơi đơn bạc, mái tóc xõa trên vai có màu hạt dẻ nhưng diện mạo cực xinh, cả người ốm yếu tỏa ra hơi thở đừng tới làm phiền tôi.

Nếu không phải A Ngôn thấy được dòng chữ ‘Quỷ vương sống lại’ trên đầu cô ấy thì chắc cô sẽ nghĩ bạn học nữ này không thích người khác tới gần mình.

Khi cô mắc màn giường, khoảnh khắc đầu của Đinh Linh đến gần ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo đánh ập vào sau lưng.

Đây là âm khí hả? Là âm khí đúng không? Bốn người và một quỷ ở chung ký túc xá có vấn đề gì không?

A Ngôn nhịn không được chửi thầm, cô giả bộ lơ đãng nhìn qua cơ thể của Đinh Linh, là người mà, chẳng lẽ do quỷ nhập hồn? Hay quỷ đều có dạng này? Hay là do Quỷ vương thì khác? Cả cơ thể đều được ngưng tụ từ âm khí à?

Mắc xong màn, A Ngôn lại nhìn về phía các bạn cùng phòng khác.

Sở Băng Băng.

Với cái đầu hình quả lê gương mặt trẻ con đáng yêu, lúc này đang mỉm cười vừa trải chiếu vừa nói chuyện với cô, nhìn rất dễ thương.

Cô nàng kẹp MIUMIU trên đỉnh đầu bồng bềnh, đeo khuyên tai kim cương lấp lánh ánh nước cùng với trang phục đầy tính tiểu thư, nhưng trình độ trải chiếu vô cùng quen thuộc khiến A Ngôn thấy hơi ngạc nhiên.

Dù sao cũng là đại tiểu thư phú quý, nhìn đâu giống người biết làm việc nhà.

Một chiếc va li hãng RIMOWA và va li hành lý xách tay hãng LV được đặt dưới giường, nhìn chẳng hợp với lớp gạch men chút nào cả.

A Ngôn có hơi tò mò, rốt cuộc cái người ‘không tiêu tiền sẽ chết’ này có thể bỏ tiền ra ở trình độ nào?

Lúc này A Ngôn vẫn chưa mắc màn xong nhưng ba chăn đệm của ba cô nàng đã đâu vào đó, giường Đinh Linh nhìn sơ sài đến đáng thương, trên ván giường là lớp chiếu bọt biển của đàn chị để lại, phía trên là tầng đệm mềm mỏng ga trải giường là một màu sắc đơn thuần, chăn thì mỏng tanh.

Giường của A Ngôn là kiểu hoa phấn lí nhí, nhìn vào là biết rất thiếu nữ, Sở Băng Băng mang theo cái đệm in hình con ngựa biểu tượng của Hermès lập tức làm cho khung giường trở nên cao quý vô cùng.

Ba người ba cá tính khác nhau, Đinh Linh đơn giản, A Ngôn bình thường, Sở Băng Băng phú quý.

Nhìn sang phía đối diện, giường của dị năng Dịch Tri toàn màu xanh lục, nếu đậm thêm tí nữa là chuẩn màu của quân đội, chăn được xếp thành đậu hủ, từ xa không thấy một nếp uốn.

Đối diện giường Đinh Linh ở bên kia cánh cửa, A Ngôn liếc mắt một cái đã nhận ra cô ấy.

Cô Gia Tuế.

Là nghệ sĩ nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên hot search hai năm nay.

Nói đúng ra chỉ cần lên hot search là sẽ tìm thấy một loạt bài đăng bôi đen người này.

Cô ấy là con gái hào môn Lộ gia mới tìm về được, nhưng sau khi về cô ấy đã xuất hiện trong một chương trình giải trí với cô em gái quốc dân tên ‘Lộ Gia Niên’, toàn gameshow đều thể hiện sự đối lập giữa cô ấy với em gái, một người càn quấy làm trời làm đất ham ăn biếng làm chẳng muốn động tay, còn vênh váo hất hàm sai khiến người khác thậm chí còn có ý đồ chen chân vào em gái và trúc mã, khiến cho người xem ghét bỏ vô cùng.

Không chỉ có thể, sau khi kết thúc chương trình còn từ chối đi học, kiên trì thể hiện sự khác biệt với em gái, cố gắng dấn thân vào giới giải trí, ngoại trừ gương mặt ra thì không có kỹ thuật diễn bằng cấp cũng chẳng bằng giấy chùi đít của em gái, do vậy càng bị cư dân mạng ghét hơn, danh xưng bên ngoài là ‘chị gái quỷ hút máu’.

Mọi người thích Lộ Gia Niên bao nhiêu thì ghét Cố Gia Tuế bấy nhiêu.

Một năm trước, Cố Gia Tuế từ bỏ thân phận diễn viên chạy đi đến chương trình tìm kiếm tài năng nhóm nhạc nữ, dùng tất cả kỹ năng của mình để kéo lại sự yêu mến của khán giả, một người đang ở lớp F tự dưng dẫn dắt toàn bộ đồng đội cải biên lại ca khúc cổ trang, màn biểu diễn tỳ bà khiến toàn bộ mọi người phải ngạc nhiên, sau đó lùi về sau chuẩn bị thi đại học.

Sau đó, chính là bây giờ.

A Ngôn cũng từng xem buổi biểu diễn của Cố Gia Tuế, trong video cô không hề thấy bất cứ ‘ánh sáng’ nào hết.

Buổi công diễn năm đó vừa kết thúc có biết bao nhiêu người chế nhạo Lộ gia đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền huấn luyện khẩn cấp cho Cố Gia Tuế mới được tư thái đẹp đẽ như thế trên sân khấu.

Những #“Đặc huấn hoàng tộc”, “Lộ gia cho chương trình bao nhiêu tiền”, “Tẩy trắng cực mạnh”# lập tức lao lên hot search vùn vụt.

Nhưng giờ phút này khi A Ngôn thấy ánh sáng trên đỉnh đầu mỹ nhân ấy thì đã hiểu ra.

[Cổ xuyên kim]

Ba chữ này rất dễ hiểu, nếu là người cổ đại xuyên đến đây biết đánh đàn tỳ bà cũng là chuyện thường thôi.

Cố Gia Tuế bối tóc bằng trâm ngọc, mái tóc đen như lông quạ, mặc một chiếc váy đậm chất cổ trang, mặt như đóa phù dung vẻ mặt nhàn nhạt.

Cô ấy quỳ trên giường, nhíu mày nhìn ga trải giường, hiển nhiên là chưa quen, động tác hơi vụng về, nhưng không hề mở miệng xin trợ giúp.

“Cố Gia Tuế, đưa chăn cho tớ, tớ luồn cho.”

Dịch Tri ôm hai tay vào ngực đưa mắt nhìn, trong giọng nói lộ ra vài phần thật sự không xem được nữa, âm thanh réo rắt, một bàn tay nắm lấy lan can đầu giường mình sau đó vươn tay với Cố Gia Tuế.

Trên giường có ba chậu cây hoành lan, Dịch Tri hẩy một bước, à đâu nói đúng là nhảy, khiến A Ngôn và Sở Băng Băng phải sững sờ.

“Dịch Tri, cậu chậm chút đừng để bị ngã.” Sở Băng Băng mở miệng nhắc nhở.

Nếu đổi lại thành người khác dùng chân dẫm lên đất không ngã thì sẽ coi đó là may mắn, trong lòng A Ngôn thầm cảm khái quả không hổ là dị năng đến từ mạt thế, tố chất cơ thể tốt như vậy.

Dịch Tri lên giường, lấy vỏ chăn trong tay Cố Gia Tuế thuần thục luồn vỏ vào, còn không quên rũ chăn theo miếng đậu hủ, tốc độ nhanh kinh người, thậm chí là giúp cô treo màn lên, nhưng bên chỗ cô ấy lại không có bất kỳ thứ gì để che giường cả.

Sở Băng Băng càng nhìn càng thấy ngạc nhiên: “Dịch Tri, nhà cậu là nhà binh à? Khối đậu hủ kia đẹp thật đấy, hồi cấp ba khi học quân sự tớ mà xếp được thế thì hay rồi.”

Dịch Tri ậm ừ một tiếng, không giải thích chỉ nắm lấy lan can nhảy xuống giường.

Cô ấy là trẻ mồ côi, kiếp trước ở mạt thế đi theo sư phụ vào quân đội, được dạy dỗ theo tác phong quân đội, có điều không cần phải nói mấy cái này với bạn cùng phòng.

Dịch Tri thuận thế dời đề tài: “Khi tớ tới trên ban công có hai bồn hoa chắc là của đàn chị để lại, đúng lúc tớ học nông nghiệp, bản thân cũng mang hai bồn hoa nhỏ đến nên để tớ nuôi mấy bồn đó cho.”

Hai bồn hoa kia gần như đã bị héo úa, nếu là người khác chắc chắn đã ném đi, nhưng ở trong tay cô ấy thì có thể sống sót.

Khi còn sống ở mạt thế cô ấy dựa vào sức mạnh thiên nhiên để làm cây cối sống lại, hiện giờ đã đến một thế giới bình yên không hề có thực vật biến dị nhưng có thể cứu được hai bồn hoa cũng xem như đang cảm ơn trời đất.

Lúc mọi người chưa đến đầy đủ A Ngôn đã đi xem bồn hoa, không biết là chủng loại gì nhưng đã úa tàn, nhìn như sắp chết vậy mà Dịch Tri còn định nuôi chúng?

“Tớ là sát thủ thực vật, cứ trồng là chết không thì bị sâu ăn.” Sở Băng Băng ủ rũ nói.

“Tùy cậu.” Đinh Linh lời ít ý nhiều.

“Tớ cũng không có ý kiến.” A Ngôn giơ tay, cô thấy Cố Gia Tuế đã xuống giường, trên bàn còn có hộp trang điểm cổ điển và một cuốn sách chưa mở, cô ấy gật đầu với Dịch Tri tỏ vẻ đồng ý.

Không biết là sợ bản thân nói sai hay do không muốn mở miệng.

Năm người add Wechat của nhau rồi lập nhóm.

Khu nam có mấy khoa khác nhau, phòng 320 của A Ngôn cũng thế, hình như là nhà trường chia những sinh viên ở các khoa lại ở cùng nhau.

Dịch Tri học khoa nông nghiệp, Sở Băng Băng học khoa thương mại, Đinh Linh là khoa lịch sử, A Ngôn và Cố Gia Tuế là khoa Văn học.

“Đinh—” Hình như là âm thanh thông báo của điện thoại Sở Băng Băng.

“Các bạn thân mến, tớ có việc đi ra ngoài trước, khi nào ký túc xá có kết nối internet thì tớ về.”

A Ngôn nhìn Sở Băng Băng tự nhiên nhảy dựng lên, xách theo cái túi MIUMIU lao ra khỏi phòng như mũi tên bắn, y như có chuyện gì đòi mạng vậy.

Cô chớp chớp mắt, sau đó thấy Đinh Linh lấy cây côn từ trong ngăn tủ ra, cơ thể ốm yếu gầy gò cất giọng đầy lực: “Tối nay chưa chắc tớ đã về.” Và rồi rầm đóng cửa.

Không bao lâu sau, Cố Gia Tuế đang nghe điện thoại ngoài ban công cũng đi vào, bình tĩnh nói: “Người đại diện tìm tớ, tớ đi ra ngoài một chuyến.” Thế là cũng đi luôn.

Thoáng chốc, cả phòng ký túc xá chỉ còn lại Dịch Tri và A Ngôn.

Hai người nhìn nhau, lúc trước A Ngôn từng lên mạng thấy kỳ khai giảng là khoảng thời gian các bạn cùng phòng trở nên thân thiết hơn, cùng nhau đi ăn cơm cùng nhau dạo phố. Có điều hình như mọi người trong ký túc xá của cô đều thích đơn độc thì phải.

A Ngôn đọc tin nhắn của trúc mã Chúc Giác, anh học khoa y, ký túc xá ở phía bắc, giữa trưa cả phòng định đi ăn cơm để hâm nóng tình cảm.

Khỏi cần phải xen vào việc của trúc mãn, vốn dĩ cô cũng không đói lắm. Hơn nữa ngồi từ máy bay đến bây giờ cũng mệt rã rời, nên A Ngôn nằm bò lên giường chuẩn bị ngủ bù, kéo màn xuống nhanh chóng đi tìm Chu Công.

Bên trong ký túc xá rất yên tĩnh, Dịch Tri lướt trên mạng cách ‘gieo trồng hoa’, bấm vào mấy link nhưng chỉ mắng một câu: “Phiền phức.”

Từng hàng chữ chi chít khiến cô ấy đâu hết cả đầu, hóa ra trong thế giới không có linh khí nuôi hoa trồng cỏ phiền phức như vậy.

Nói đúng ra, kiếp trước ở mạt thế trước khi thức tỉnh dị năng hệ mộc, cô ấy chưa từng trồng hoa, cho dù là một chậu nhỏ bằng cổ tay thôi.

Mạt thế, từ động vật đến thực vật thậm chí là con người cũng phát sinh biến dị, hạt giống đặt xuống đất dùng linh lực cùng hệ là xong.

Nhìn hai bồn hoa gần chết kia, Dịch Tri sờ cằm, ba bạn cùng phòng không ở đây, một bạn đang đi ngủ, đúng là cơ hội tốt.

Cô ấy nhẹ tay đi đến gần giường số sáu, ngón trỏ chạm vào chậu cây Diệp Tử gần héo úa, dò ra một tia linh lực hệ mộc mỏng manh.

“Chắc là đủ dùng rồi, cứu sống là được, nhiều quá hóa phiền.” Dịch Tri nói thầm, năng lực của cô ấy hệ mộc, sợ cung cấp nhiều linh lực quá sẽ khiến đóa hoa sinh ra biến dị, tuy linh khí ở thế giới này thấp nhưng cũng phải phòng ngừa hết tất cả mọi thứ.

Bàn tay của Dịch Tri chỉ vào một trong những chiếc chậu để thí nghiệm, nhưng dù chỉ là một chút linh lực, bông hoa đang tàn dần dường như đang sống lại. Những chiếc lá vàng héo đứng dậy từng lớp vàng nhạt dần rồi chuyển sang màu xanh tươi, thậm chí còn nảy mầm hoa.

“Hơi quá rồi.” Dịch Tri lẩm bẩm, nhưng hiển nhiên linh lực hệ mộc đã đưa ra thì không có cách nào thu hồi lại, cô ấy thấy bồn hoa xuất hiện nụ, giống như muốn nở ra, trong mấy giây ngắn ngủi từng cánh hoa đã bao phủ khắp bồn.

Màu trắng tuyết phản chiếu sự ươm mầm mạnh mẽ, là chín đóa hoa lớn.

Là hoa sơn chi.

Dịch Tri hít sâu một hơi, cho dù linh lực của cô ấy có sức ảnh hưởng cực lớn đối với bồn hoa gần chết có điều mẹ nó, cô ấy không ngờ nó lại có tác dụng đến thế.

Vốn dĩ sợ rót nhiều linh lực quá sẽ bị biến dị ai dè dùng chút xíu thôi đã có hiệu quả như này.

Nghĩ một chút, Dịch Tri nghe thấy tiếng động xuống giường, cả người cô ấy căng thẳng, sau đó thấy bạn cùng phòng A Ngôn đang bò xuống khỏi thang, còn đóa hoa sơn chi trước mặt vẫn nở to khổng lồ, có dùng cơ thể che chắn cũng không được!

Lúc này A Ngôn đã nhìn qua, đồng tử cô co rút lại, hiển nhiên là bị đóa hoa sơn chi này dọa sợ!

Lúc này cất nó vào không gian cũng không còn kịp, Dịch Tri khẽ kêu không ổn.

Não cô ấy xoay chuyển với tốc độ ánh sáng, A Ngôn dậy từ khi nào? Hay vẫn nằm trên giường nhìn cô ấy sử dụng linh lực? Cô đã biết những gì? Trong đầu cô ấy hiện ra vô số câu hỏi. thậm chí là nghĩ cách ‘nuốt’ luôn ký ức của bạn cùng phòng.

Dịch Tri đối mặt với A Ngôn, cô ấy cắn đầu lưỡi mở miệng: “Cậu thấy rồi à?”

 m thanh của Dịch Tri đầy lạnh lẽo, A Ngôn bị tiếng này làm giật mình, sau đó cô nhìn đóa hoa sơn chi đằng sau Dịch Tri, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ.

“Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

Cô nhìn Dịch Tri bằng ánh mắt dịu dàng.

Vừa dứt câu, tròng mắt Dịch Tri ngưng lại, bàn tay giấu đằng sau bồn hoa sơn chi yên lặng tạo thành đóa vong ưu.

Hoa vong ưu có thể cắn nuốt ký ức không để lại hậu quả, kiếp trước có rất nhiều người mua thứ này để xóa ký ức.

Trên mặt A Ngôn không hề ngạc nhiên, cô đã thấy hết sao? Chẳng lẽ… Cô ấy cũng không phải là người thường?

Giờ phút này A Ngôn đi tới trước giường số sáu, trong mắt đầy vẻ an ủi vỗ vai Dịch Tri.

“Chẳng phải cậu đi mua hoa mới bỏ vào chỗ cũ à? Chuyện có gì to tác đâu?”

“Cậu không trồng hoa cũng không sao.”

Đột nhiên Dịch Tri thả lỏng tay phải, đóa vong ưu biến mất.

A Ngôn suy tư rồi bổ sung: “Lúc trước tớ thấy hoa sắp héo đi rồi.”

Dịch Tri lại nâng tay phải lên, thấy A Ngôn nói: “Tuy cậu học khoa nông nghiệp nhưng đâu nhất thiết là phải trồng hoa, huống hồ là hoa đã chết, có điều làm trò cho hoa sống trước mặt các bạn cùng phòng để giữ gìn mặt mũi cũng không phải điều gì ghê gớm.”

Dịch Tri im lặng, cô ấy nhìn bồn hoa nửa sống nửa chết mình chưa rót linh lực vào.

Ánh mắt A Ngôn cũng dừng trên đó, cô chỉ chậu hoa, vẻ mặt vẫn như cũ: “Cậu yên tâm, tớ hiểu.”

“Giữ bồn hoa này lại để thể hiện sự đối lập đúng không?”

“Ngành nông nghiệp của các cậu gọi là gì ta? À là đối chiếu thí nghiệm đúng không?”

Vẻ mặt A Ngôn như muốn nói ‘tớ hiểu’, khiến Dịch Tri thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy đã nghĩ nhiều rồi, A Ngôn không biết gì cả, là một cô bạn cùng phòng bình thường mà thôi, mình chưa bị lộ bí mật.

Vấn đề duy nhất là, hình như bản thân trở thành nhà khoa học X kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play