Edit: Trúc Linh

A Ngôn nói mấy câu với Dịch Tri sau đó cầm sữa rửa mặt đi vào phòng vệ sinh.

Mở vòi nước ra, hai tay cô vốc nước lạnh xối lên mặt, trái tim nhảy bang bang liên tục.

Nguy hiểm thật sự, chẹp chẹp, A Ngôn kêu trong lòng.

May mà não phản ứng nhanh, cô tự cho não mình không khác gì vận động viên điền kinh hết.

Đây là lợi ích của ‘huấn luyện bắt buộc’ hồi nhỏ. Từ tiểu học đến cấp hai có hai thiên tài hàng xóm, tư duy cần phải đủ linh hoạt mới có thể thay đổi đề tài với bọn họ, từ mấy chữ ngắn ngủn đến những câu đầy đủ hàm nghĩa đen và bóng.

Bởi vì— Ai bảo A Ngôn và Chúc Giác là anh trai và chị gái của hai thiên tài ấy đây!

Hai thiên tài đối với mấy đứa nhóc cùng tuổi toàn mang theo tâm thái không thể nào nói chuyện được, vì bọn họ lúc nào cũng tỏ lòng kính sợ với hai thiên tài còn hai thiên tài thì có tâm thế chăm sóc trẻ nhỏ đối với bọn họ, chỉ có A Ngôn và Chúc Giác mới dám lấy thái độ giao lưu bình đẳng để nói với hai đứa ấy.

Tất nhiên, cũng có thể đơn phương cho rằng do bị trí thức đè ép, người bình thường không thể lòng tự trọng xuống được, nhưng A Ngôn và trúc mã bị đả kích từ bé đến lớn nên cũng quen rồi.

Chờ đến ba năm cấp ba, tư duy phản ứng của A Ngôn càng thêm nhanh nhẹn, cô học trong trường tư lập quý tộc lại được rèn luyện thêm nữa.

Nhờ duyên của cô gái trọng sinh ngồi cùng bàn Hứa Kiều Kiều, A Ngôn bị xem là đối tượng khác biệt đáng để tấn công của mấy vị đại tiểu thư, đi xuống cầu thang phải né sao cho khỏi vấp chân, trước khi mở cửa phải căn góc tránh thùng nước, đi ngang qua con đường tỏ tình hay khung cảnh đỏ mắt véo eo là phải nhìn thẳng xem như chưa thấy, khi ngồi cùng bàn phải tìm chủ đề để giải vây….

Tóm lại, A Ngôn cảm thấy trực giác của bản thân cực kỳ khủng bố, có đôi khi còn đoán ra được những chuyện xảy ra tiếp theo.

Đây là kết quả huấn luyện bắt buộc khi xung quanh toàn người ‘phát sáng’.

Những người này là vai chính của thế giới, luôn coi mọi thứ xung quanh là vô hình, làm những chuyện khiến cô phải sốc nặng, nói những lời cô chưa bao giờ nghĩ đến, đồng thời bên người toàn xảy ra những sự kiện ly kỳ.

Rửa sạch sữa rửa mặt cho tỉnh táo, A Ngôn bình tĩnh trở lại, vì không muốn Dịch Tri phát hiện ra sự chột dạ của mình nên thậm chí cô còn không đóng cửa.

Cuộc đối thoại hồi nãy với Dịch Tri khiến từng giây thần kinh nảy điên cuồng, cả người tỉnh táo vô cùng.

Nhớ đến đóa hoa hồi nãy, dị năng mạt thế, Dịch Tri có năng lực ‘sinh cơ’ ư? Hay là hệ chữa lành?

A Ngôn có đọc vài tiểu thuyết, cũng xem phim dị năng nhưng có nhiều loại dị năng như vậy biết đoán ra cái nào đây.

Tuy còn chưa biết những ngày sau Dịch Tri mang đến cho cô những bất ngờ gì, nhưng đối phương có năng lực chữa lành xem ra cũng tốt, lỡ về sau có ai đau ốm bệnh tật thì có thể xin người ta giúp đỡ.

Dù sao Dịch Tri đã cứu sống hoa trong bồn, chỉ cần không làm căng mối quan hệ thì chắc sẽ không đến mức thấy bạn cùng phòng sắp chết mà không cứu chứ nhỉ?

Nghĩ đến đây, A Ngôn thầm phỉ phui hai tiếng, không có việc gì mà cứ nghĩ đến bệnh tật là sao?

Cô đứng trước cửa nhà vệ sinh nhíu mày nhìn không gian bên trong.

Hai cái bàn rửa mặt, bên trong là cửa kính ngăn cách giữa chỗ tắm vòi sen và bồn cầu.

Dịch Tri thấy cô đi đến cửa phòng vệ sinh nhưng lại dừng không đi nữa thì hỏi: “Sao thế?”

Lúc này hai người đã khôi phục về trạng thái bình thường, không còn sự căng thẳng của trước đó.

“Nếu sáng ra mọi người vội vã vào nhà vệ sinh, người rửa mặt người đi giải quyết nỗi buồn hình như có hơi xấu hổ nhỉ? Dọn dẹp phòng vệ sinh cũng là một vấn đề, nếu không sạch sẽ để ám mùi cho xem.” A Ngôn đáp.

Tuy xung quanh cô toàn là bạn học phát sáng nhưng dù có phát sáng thì cũng là con người ăn cơm cần tiêu hóa và í a í b mà!

Thời cấp ba cô ở chung ký túc xá với hai người, hoàn cảnh tốt hơn đây gấp mấy lần. Năm người cùng một phòng cho dù A Ngôn loại trừ Quỷ vương Đinh Linh thì bốn người sử dụng bồn cầu cũng vừa sức, vứt rác quét dọn, sau khi tắm rửa không được để lại tóc… Phải nói rõ mấy cái này mới được.

Dịch Tri nghe cô nói xong thì sững sờ, cô ấy vỗ đầu, sinh tồn ở mạt thế lâu nên mấy cái thứ vệ sinh chẳng là vấn đề gì với cô ấy, sắp mất mạng rồi ai mà để ý đến mấy cái này chứ?

Khi ra ngoài làm nhiệm vụ thám hiểm, vì để che giấu thân phận nên bôi ít phân dị thú lên người là chuyện bình thường.

Có điều giờ là xã hội văn minh hài hòa, Dịch Tri nhận ra bản thân cần phải học cách làm một con người chính hiệu.

Dịch Tri gãi đầu, sau đó nói: “Tớ biết có loại thực vật, có thể tinh lọc không khí, trước kia tớ… Ở nhà có dùng, có thể khử mùi hôi, mấy ngày nữa sẽ đưa qua đây.”

Kiếp trước cô ấy từng trồng rất nhiều cây cỏ biến dị với các tính năng khác nhau để đi bán, có một loại cỏ gọi là cỏ tinh lọc rất được những người thích sạch sẽ săn đón, nó có thể hấp thu các mùi hôi hóa thành chất dinh dưỡng cho mình, trùng hợp là trong không gian của cô ấy có hạt giống này.

Ánh mắt A Ngôn sáng bừng bừng, gật đầu: “Được, chờ mọi người quay về chúng ta sẽ bàn bạc về việc vệ sinh trong ký túc xá, với thói quen sinh hoạt các kiểu.”

Vừa nãy mọi người chỉ thêm phương thức liên hệ, giới thiệu họ tên đơn giản chứ chưa nói gì nhiều về vấn đề sinh hoạt.

“Ừ ha, còn có cái này nữa.” Dịch Tri gãi đầu.

Đã lâu rồi cô ấy mới sống cuộc sống đại học, A Ngôn không nói thì chính bản thân Dịch Tri cũng không biết, quả nhiên A Ngôn chỉ là tân sinh viên bình thường khác xa con chuột già trát sơn xanh này.

Nói chuyện xong, A Ngôn liền nhắn vào nhóm chat.

[Nhóm 5 người phòng 320]

[A Ngôn]: Các bé iu thân mến~~ Tối nay mấy giờ mọi người về? Chúng ta cần bàn bạc về việc vệ sinh hằng ngày trong ký túc còn cả thói quen sinh hoạt nữa, moah moah moah @All.

Những việc này cần có người nói, dưới đánh giá của A Ngôn, nếu cô không đề cập là mấy bạn cùng phòng khỏi nghĩ đến luôn, nếu sau này có chuyện gì sẽ khiến mọi người không vui chi bằng giờ nói rõ ràng.

Hình đại diện Wechat của A Ngôn là một con chó đang wink, đáng yêu cực kỳ, dùng một hình ảnh đại diện đáng yêu để nói chuyện không khiến mọi người cảm thấy phản cảm.

Sở Băng Băng rep lại nhanh nhất: “Chắc sau sáu giờ tớ về.”

Đinh Linh đáp bằng bốn chữ: “Sau tối tớ về.”

Còn Cố Gia Tuế thì im re, A Ngôn đoán chắc là do tính chất công việc, không thể lúc nào cũng kè kè điện thoại, không đáp cũng được dù sao cũng không cần vội.

Còn bốn chữ của Đinh Linh khiến cô nhớ đến côn đối phương đưa ra cửa.

Do ban ngày quá nhiều dương khí nên định đi tìm chỗ đầy âm khí để tu luyện à? Hay do cô suy đoán lung tung?

Đến chiều hẹn trúc mã cùng nhau đi dạo quanh trường, A Ngôn chào Dịch Tri rồi xách ba lô ra cửa.

Dưới ký túc xá, một nam sinh cao ráo cầm trà sữa đứng chờ dưới lầu, khiến không ít tân sinh viên đi ngang qua phải chú ý tới.

Anh mặc một áo phông đen rộng thùng thình cùng với quần dài, nhìn không có vẻ đơn bạc gì, cao tầm 185cm, làn da không quá trắng mà ngả sang màu đồng, vai rộng eo thon, mày rậm mắt to pha chút khí chất ngây ngô dễ thương.

“Mới khai giảng đã có bạn học nam đến chờ rồi à?”

“Chắc là năm hai năm ba gì đó.”

“Nhìn đẹp trai đấy chứ, mày rậm mắt to ghê.”

“Giác Giác—” A Ngôn thấy cậu thanh niên mặc đồ đen là bước nhanh tới.

Chúc Giác đưa tay cầm lấy cô để giảm tốc độ lại, cánh tay mạnh mẽ lạnh băng cắm ống hút rồi đưa đến bên môi cho A Ngôn.

A Ngôn uống một ngụm, giơ ngón tay cái lên: “Độ ấm vừa phải.”

Dịch Tri đứng trên ban công tầng ba nhìn cặp đôi cười đùa vui vẻ đi càng lúc càng xa. Ở mạt thế không có dục vọng trần trụi cho nên đến thế giới hiện tại vẫn rất ngây thơ.

“Đúng là thiếu nam thiếu nữ đầy hơi thở thanh xxuân”

Ghế dài bên hồ, A Ngôn uống trà sữa, sau đó căn góc chụp ảnh hai người, rồi chọn ra vài tấm gửi cho gia đình.

“Giác Giác, giữa trưa đi ăn với bạn cùng phòng như thế nào?” Cô hỏi.

“Vốn dĩ anh định kêu em đi chung không ngờ hai chúng ta lại phải tự đi tìm ký túc xá.”

Âm thanh của Chúc Giác trầm thấp: “Không khó ở chung lắm.”

“Có điều…” Anh dừng lại.

“Chờ thêm mấy ngày nữa em trông thấy bọn họ sẽ cảm thấy có chỗ không được bình thường lắm.”

Nghe xong lời này, bàn tay cầm đang cầm trà sữa của A Ngôn bỗng run run.

Không phải đâu….

Không lẽ bạn cùng phòng của trúc mã cũng phát sáng?

Ở đại học có nhiều người ‘tỏa sáng’ thế ư?

Hết vòng này đến vòng khác, hết chỗ nhận chuyển phát nhanh đến căng tin và khu dạy học, khi hai người đến gần thư viện trường, A Ngôn thấy phía trước có rất nhiều người.

“Hình như có minh tinh đến đấy!”

“Minh tinh? Hôm nay người nhà đưa đến nhập học hay đang đóng phim vậy?”

“Ai a a a a?”

Mọi người tỏ vẻ tò mò vô cùng, đừng nói là có nhiều tân sinh viên và phụ huynh ngay cả các anh chị khóa trên cũng lấy điện thoại ra quay chụp.

“Là Cố Gia Tuế.”

“Ế, không biết.”

“Là chị gái của con gái quốc dân Lộ Gia Niên đấy, là nữ diễn viên cực kỳ phiền phức! Hồi trước mới tham gia tuyển chọn nhóm nhạc nữ. Hình như giờ là tân sinh viên giống bọn mình!”

“Hở? Thật hay giả vậy? Cô ta mà cũng thi đậu đại học Tân Thành à?”

“Nhà cô ta là hào môn mà….”

“Video cô ta đánh đàn tỳ bà hay bá cháy…”

Nghe thấy tiếng bàn tán của người qua đường, A Ngôn chỉ nheo đôi mắt kéo trúc mã đi về phía trước.

“Bạn cùng phòng của em.” Cô dùng khẩu hình miệng nói cho Chúc Giác biết.

Càng tới gần, A Ngôn càng thấy rõ, Cố Gia Tuế bị mọi người vây xung quanh, một bàn tay đang cầm cái bọc nhỏ, cô ấy mím môi như đang kìm nén.

Không phải người đại diện tìm cô ấy à? Người đại diện đâu rồi? Sao khi ra cửa không biết đeo khẩu trang? A Ngôn cau mày.

A Ngôn dùng hết sức lao về phía trước, dùng hai tay che lỗ tai ngăn không cho những lời nói khó nghe ấy lọt vào màng nhĩ của Cố Gia Tuế, trạng thái của cô ấy không được ổn.

Đúng lúc này, cô thấy có một nam sinh cười nói gì đó với bạn bên cạnh sau đó huýt sáo kêu: “Cố Gia Tuế!”

Người bị gọi tên sẽ có phản ứng—

Cố Gia Tuế nhìn về phía người gọi, A Ngôn thầm kêu không ổn.

Nam sinh gọi tên Cố Gia Tuế mở miệng chai nước ra hất về phía cô ấy.

Lúc này A Ngôn ở đằng sau Cố Gia Tuế, ngay lập tức phản ứng nhanh hơn não, một tay kéo Cố Gia Tuế ra sau.

Tình huống ném nước bất thình lình này y chang khi dùng rượu vang đỏ hất vào váy vậy! Hồi cấp ba A Ngôn và bạn cùng bạn đã né biết bao nhiêu chiêu!

Lại tới nữa! Cảm giác quen thuộc này!

Cố Gia Tuế mặc bộ đồ tơ tằm nếu bị hắt nước thì sẽ  thành ‘khiếm nhã’ ngay trước mặt nhiều người.

Cho dù bản thân không muốn lo chuyện bao đồng nhưng A Ngôn không mong bạn cùng phòng xảy ra chuyện.

Ngay lúc này, một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu xuất hiện trước tầm mắt, đôi lông mày kiếm nheo lại, ánh mắt thâm thúy, người đi theo bên cạnh là trợ lý nghiên cứu khoa học.

Người đàn ông điển trai nhìn cảnh tượng trước mắt: “Sao lại thế này?”

“Là giáo sư Tô, là giảng viên mới từ nước ngoài về đại học Tân Thành năm nay, chưa đến 30, là thiên tài toán học.”

“Tô Cảnh, là học trưởng già của chúng ta! Là đại ma vương của đại học, nghe nói miệng độc cực kỳ, gia thế cũng không hề tầm thường.”

A Ngôn đỡ Cố Gia Tuế đứng một bên nghe quần chúng ăn dưa bàn tán.

Nam sinh hắt nước luống cuống: “Giáo sư Tô, không có gì ạ, em chỉ lỡ tay.”

Tô Cảnh tiến lên nhìn cậu ta: “Xung quanh có camera, cậu là sinh viên khoa nào? Mới đầu năm đã có ý định tấn công bạn học? Phẩm hạnh kém cỏi dám làm mà không dám nhận?”

Nam sinh kia im thin thít, Tô Cảnh đến bên người Cố Gia Tuế: “Bạn học này, em không sao chứ?”

Hai người nhìn nhau rồi ngẩn người, Cố Gia Tuế lắc đầu: “Cảm ơn giáo sư, nhờ có bạn kéo nên em không sao.”

Lúc này Tô Cảnh quét mắt về phía A Ngôn, khuôn mặt lạnh lùng dịu dàng hơn: “Bạn bè giúp nhau, không tồi, đưa em ấy về nghỉ ngơi đi.”

Sau đó lại chuyển ánh mắt về phía Cố Gia Tuế, hỏi: “Tên của em là…”

“Cố Gia Tuế.” A Ngôn nhỏ giọng nhắc nhở.

Ánh mắt Tô Cảnh hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Cố Gia Tuế bị dọa sợ về nghỉ đi, tôi sẽ nhờ nhà trường đòi công bằng lại cho em. Đại học Tân Thành không cần người vô đạo đức.” Giọng anh ấy như chém đinh chặt sắt.

A Ngôn đưa mắt về phía Chúc Giác, hiển nhiên anh sẽ không tiện đi về với cô, mà cạnh người Cố Gia Tuế còn có đèn flash nếu đi cùng chắc anh sẽ bị chụp lén.

A Ngôn nắm tay Cố Gia Tuế về ký túc xá, cả người cô ấy rơi vào hoảng hốt.

A Ngôn im lặng không nói gì, cô nhớ lại một màn vừa nãy, lén dùng di động nhắn cho Chúc Giác.

“Có phải hồi nãy em đã cướp mất đất diễn của người ta hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play