Edit: Trúc Linh
Trên đường về ký túc xá với Cố Gia Tuế, A Ngôn tự hỏi trong đầu.
Có phải vừa rồi cô phản ứng quá nhanh hay không?
Cô cẩn thận nhớ lại cấp ba, tình huống giống như này cũng đã xảy ra, nếu cô không thể cứu bạn cùng bàn thành công thì đối tượng yêu thầm của Hứa Kiều Kiều cũng sẽ ra tay, có đôi khi là học bá lạnh lùng, có đôi khi là giáo bá chó săn, thỉnh thoảng là chủ tịch hội học sinh dịu dàng, hoặc là khi trên sân khấu hoặc là cứu người, có lúc còn kịp thời cởi áo khoác trên người lót cho bạn cùng bàn ngồi, tóm lại là xuất hiện đúng lúc đến mức khiến ai ai cũng phải hâm mộ.
Cho nên… Hồi nãy cô mới cướp đất diễn của người ta có đúng không?
Tóm lại chuyện cứu người ‘phát sáng’ chưa bao giờ thuộc về chính mình.
Dù sao khi giáo sư Tô Cảnh xuất hiện, xung quanh đều vang lên tiếng cảm thán và ngạc nhiên.
Tuy A Ngôn bảo vệ Cố Gia Tuế nhưng hoàn toàn không có ai để ý đến cô.
Theo lý thuyết dù đây là việc nghĩa nhưng cũng tính là rút đao tương trợ lúc thấy chuyện bất bình, đáng để mọi người trầm trồ vài câu chứ nhỉ?
Đáng tiếc vị giáo sư họ Tô tới là hấp dẫn hết ánh mắt của toàn bộ quần chúng, ai ai cũng lia về phía Cố Gia Tuế và giáo sư.
Khoảnh khắc hai người đối mặt với nhau, trên đỉnh đầu như có chiếc đèn tỏa sáng ngời ngợi.
A Ngôn thầm niệm tội lỗi tội lỗi trong lòng, yên lặng gõ mõ mình hai cái.
Chắc nhìn vào công cứu người của cô ông trời sẽ không trách cô cướp đất diễn đâu nhỉ?
…
“Tuế Tuế, cậu không sao chứ?” A Ngôn cẩn thận nhìn người Cố Gia Tuế.
Lúc này cảm xúc của cô ấy có hơi kỳ lạ, vừa nhẫn nhịn vừa vui sướng và cả mơ hồ… Hình như đang suy nghĩ gì đó.
“A Ngôn.”
“Cảm ơn cậu.”
Giọng nói của Cố Gia Tuế nhẹ nhàng yêu kiều, tuy đã bị dọa sợ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, tư thái đoan chính, đúng chuẩn khí độ khó có, nói chung nó xuất phát từ tận nội tâm kiêu ngạo.
Cố Gia Tuế bị A Ngôn kéo tay đi, giờ đã xuyên đến thế giới hiện đại được một năm, cô ấy cũng đã thích ứng được với những quy tắc của trăm năm sau.
Nếu ở triều Đại Chu, có rất ít quý nữ đủ tư cách kéo tay cô ấy.
Cô ấy là công chúa duy nhất của Đại Chu, mẫu thân là Trường Dương trưởng công chúa, cữu cữu là hoàng đế, mới sinh ra đã phong quận chúa, vừa trăng tròn đã phong thành Gia Ninh công chúa, hoàng đế không có con gái nên coi cô ấy thành con ruột, cùng nghe thái phó giảng bài ở trong thượng thư phòng với Thái Tử hoàng huynh, hưởng vô vàn sủng ái.
Muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tất cả sủng ái của nữ nhi thiên hạ đều hội tụ vào một người.
Sau lễ cập kê, hoàng đế cữu cữu, hoàng hậu và mẫu thân tìm bức vẽ của lang quân khắp nước để chọn phò mã.
Nhưng Cố Gia Tuế đã có người trong lòng.
Người ấy là học sĩ hàn lâm, thiếu phủ Thái Tử, là thái phó giảng bài ở thượng thư phòng, học sĩ Tô Cảnh.
Nhưng Đại Chu công chúa không vào miếu đường, phò mà không hỏi chính sự.
Tô Cảnh duy trì khoảng cách quần thần trước sau như một, ngay khi cô ấy quyết định tỏ tình người ấy chỉ nói: “Đại trượng phu lấy thiên hạ làm trọng, mong công chúa thành toàn.”
Người ấy là cánh tay phải tương lai của Thái Tử ca ca, là trọng thần được hoàng đế cữu cữu nhìn trúng, Cố Gia Tuế đành tìm một phò mã xuất sắc khác để gả.
Chỉ đến khi buổi học cuối cùng trước khi đến phủ công chúa, Tô Cảnh vẫn như vậy.
“Công chúa đã vào Tạ gia, nên giúp chồng chạy con, tôn trọng người nhà, đừng tùy hứng làm bậy.”
Sau đó quỳ xuống trước khi cô ấy bực mình phất áo rời đi.
“Những lời ta nói là những lời của một vi sư muốn gửi gắm tới công chúa.”
“Hổ thẹn với tấm chân tình của công chúa, ta tự biết tội mình đáng chết vạn lần.”
“Nhưng mong công chúa nhớ cho, công chủa gả thấp, đó là phúc phận của Tạ gia, công chúa mãi mãi là kim chi ngọc diệp tôn quý, đừng để bị tủi thân. Mong sau này công chúa sẽ an nhàn.”
Sau đó phu quân của cô ấy vào nội các làm việc.
Không biết vì sao có một ngày bị nhiễm bệnh phổi nằm trên giường không dậy được, chưa đến 30 đã rời trần thế, đến khi tỉnh lại đã mấy trăm năm sau. Vậy mà mượn xác hoàn hồn một cô gái có cùng họ tên, ngay cả dung mạo cũng giống vô cùng.
Điều buồn cười nhất là, cái cô Cố Gia Tuế này chính là con gái của một hào môn, nếu là trước kia chắc là quý nữ xuất thân nhà cao cửa rộng, thế nhưng bị lừa bán đi phải mất mười mấy năm mới tìm lại được.
Do gia đình quá nhớ con gái nên Lộ gia nhận cô con gái nuôi đặt tên Lộ Gia Niên, coi đó là con ruột rồi nuôi lớn.
Thân phận của nguyên thân là thế, đến khi được đón về nhà tất nhiên sẽ yêu thương che chở.
Nhưng sau khi về hào môn, do cô ấy lớn lên ở cái chốn ‘không đặt được lên mặt bàn’, bố mẹ không thân anh trai không thích, vị hôn phu cũng chỉ một lòng với em gái nuôi là Lộ Gia Niên.
Lúc Cố Gia Tuế xuyên tới đã bị cư dân mạng mắng chửi thành đồ chanh chua trong show tuyển chọn tài năng nhóm nhạc nữ, vì để chứng minh bản thân không thua kém em gái nuôi nên nguyên thân đã tham gia tuyển chọn để cho bố mẹ và anh trai thấy bản lĩnh của mình.
Nhảy múa như con hát trước mặt công chúng là điều Cố Gia Tuế không thể nào chấp nhận nổi.
Chẳng qua ký ức ùa về, thấy có vài cô gái thật lòng đối đãi với ‘cô ấy’ trong lớp F đấy.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Cố Gia Tuế trợ giúp mấy người đó trình diễn xong mới rời khỏi chương trình.
Sau đó cả năm này cô ấy điên cuồng học tập, thích ứng với những người gọi thẳng tên mình, không còn tùy ý chửi rủa chém đầu những người mắng mình, không còn ai quỳ xuống hành lễ mỗi khi nhìn thấy cô ấy, không có người hầu kẻ hạ, và giờ trường cô ấy thi vào không phải là ‘Quốc Tử Giám’.
Hoàng cung trong trí nhớ giờ thành ‘viện bảo tàng’ du lịch, hậu nhân dùng tiền mua vé vào tham quan, ngay cả vị công chúa triều Đại Chu như Cố Gia Tuế đây cũng chỉ là người phú quý rảnh rỗi mà thôi.
Chỉ là trăm triệu lần cô ấy không ngờ tới, hôm nay sẽ gặp lại Tô Cảnh.
Trùng tên trùng họ, ngay cả gương mặt cũng y đúc như kiếp trước.
Sáng nay gặp nhau, tựa như trăm năm chờ đợi, anh ấy vẫn là thầy còn cô ấy vẫn là sinh viên.
Chẳng qua không biết người này có nhớ kiếp trước hay không? Hay là trùng hợp mà thôi?
Trên đường đi gặp phải chuyện bất ổn, trên đường có người quát lớn, có người nhỏ giọng bàn tán.
Cố Gia Tuế và A Ngôn đi về ký túc xá, cô ấy ngây ngẩn nhìn hộp trang điểm, sau đó nhớ ra gì đó bắt đầu lên mạng tìm kiếm ‘giáo sư Tô Cảnh đại học Tân Thành’.
Lúc này trong ký túc xá chỉ có ba người, Đinh Linh và Sở Băng Băng vẫn chưa về.
A Ngôn đang nhắn tin với trúc mã.
[Giác Giác]: Giáo sư Tô bảo trợ lý thu thập hình ảnh mà mọi người chụp được làm bằng chứng, bắt người hắt nước kia đi xử lý.
[Giác Giác]: Voice 60s
Để trúc mã ở lại hiện trường theo dõi diễn biến, A Ngôn gật đầu, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô.
Cô đeo tai nghe ấn voice, không phải giọng nói của Chúc Giác mà là lời tán thưởng của quần chúng ăn dưa.
“Giáo sư Tô đẹp trai quá đi mất, nên xử lý như vậy, sao tên ngốc đó thi vào đây được thế? Đúng là mất mặt!”
“Hất nước lên người nữ sinh, là tên khốn rác rưởi nào thế hả?”
“Nhưng có thành công đâu, chắc người kia là antifan của Cố Gia Tuế đấy!”
“Giáo sư Tô Cảnh làm hay lắm, không hổ là nam thần học thuật của mị!”
“May là nước đó, lỡ là axit thì bị hủy dung là cái chắc, đây gọi là cố ý gây thương tích, đừng tưởng là việc nhỏ mà bỏ qua, cần phải xử lý thật nghiêm, tán thành cách làm của giáo sư Tô!”
[A Ngôn]: Rõ ràng em mới là người cứu mỹ nữ, nhưng sao không ai để ý thế 🙂 đúng là không ngạc nhiên được.
[Giác Giác]: Đã bị truyền lên mạng rồi, lên hot search luôn.
[Giác Giác]: Chia sẻ Weibo / Chia sẻ Douyin/ Chia sẻ video Xiaohongshu
#Cố Gia Tuế bị người qua đường hắt nước#
#Cố Gia Tuế bị hắt nước#
Từ khi A Ngôn đưa Cố Gia Tuế về ký túc xá chưa đến hai mươi phút, vậy mà trên internet đã xuất hiện nhiều video tại hiện trường như thế rồi, độ hot vô cùng cao, thành phần phức tạp bắt đầu nhảy nhót lung tung, đa số là buông lời ác ý tấn công Cố Gia Tuế.
[Vậy mà không phải là axit à? Thất vọng quá, gan bé quá!]
[Cố Gia Tuế thi đậu đại học Tân Thành hả? Tiêu bao nhiêu tiền vậy? @Đại học Tân Thành, @Bộ giáo dục quốc gia, chúng tôi cần lời giải thích!]
[Có làm cô ta bị thương gì đâu, tủi thân cái con mẹ gì? Có khi người ta lỡ tay hất nước thì sao?]
[Mẹ nó quỷ hút máu lại ăn vạ tiếp đấy, sau này sẽ ăn vạ đại học Tân Thành nhiều đây.]
[Cố Gia Tuế thi đậu đại học Tân Thành? Nói đùa à, cố ý lăng xê nhiệt độ thì cũng nên cút xa một chút đi chứ!]
A Ngôn nhìn những bình luận đó, im lặng không nói gì, người có hào quang luôn khiến người ta ganh ghét, đây là chuyện từ nhỏ cô đã biết.
Dù sao hồi cấp ba, bạn cùng bàn Hứa Kiều Kiều bị người ta tung ảnh chụp mặc đồng phục cũ lên Tieba, nửa giờ sau bị cả trường lao vào cười nhạo không thôi.
Trên điện thoại, Sở Băng Băng đang ở ngoài gửi tin nhắn, hiển nhiên là nhận ra cô và Cố Gia Tuế, dò hỏi hai người có bị thương không, có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra hay không.
Cô rep: Không sao, yên tâm, không bị thương.
Dịch Tri ngồi đưa lưng về phía A Ngôn cũng đang lướt mạng, đột nhiên thấy cô bạn cùng phòng lên hot search.
Có dưa!
Vừa vào xem video cô ấy đã dùng vận tốc ánh sáng để đeo tai nghe.
Nhìn video lần nữa, bất thình lình Dịch Tri phát hiện, trong video không chỉ có Cố Gia Tuế mà còn có cả A Ngôn, thảo nào vừa nãy hai người cùng nhau đi về.
Dịch Tri không chú ý đến giáo sư xuất hiện trong video, cô ấy nhanh chóng đánh giá động tác của A Ngôn.
Cô ấy liên tục điều chỉnh tốc độ video, bàn tay cầm điện thoại tự dưng căng thẳng.
“Nhanh quá.” Dịch Tri thầm nói.
Trong video không hề có bất cứ chỉnh sửa nào, đều là thật hết, từ góc cô ấy nhìn có thể thấy A Ngôn dùng chưa đến 0,2 giây đã kéo Cố Gia Tuế lại.
Phản ứng quá nhanh! Thậm chí không hề để Cố Gia Tuế dính chút nước nào!
Dịch Tri nghĩ nếu cô ấy có mặt tại hiện trường chắc tốc độ của cô ấy cũng sàn sàn như A Ngôn.
Nhưng tốc độ Dịch Tri có được là do rèn luyện từ những khoảnh khắc nguy hiểm có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Nếu A Ngôn là một người bình thường thì sao lại có năng lực phản ứng nhanh đến thế? Lại còn là não kết hợp với tay chân nữa chứ!
Dịch Tri khẽ liếc A Ngôn, cảm giác nguy cơ vừa buông xuống lập tức dâng lên lần nữa.
Nhìn khu comment, rõ ràng là A Ngôn cứu người vậy mà bọn họ không hề chú ý đến cô. Trên tin tức không xuất hiện bất cứ lời khen nào. Có điều hình như trên người A Ngôn có tính chất đặc biệt không khiến người khác chú ý đến.
Tính chất đặc biệt ấy làm Dịch Tri nhớ đến một người.
Kiếp trước cô và sư phụ ở trong căn cứ có nghe lời đồn rằng có một vị dị năng cấp S, mỗi khi cứu người là sẽ không để lại họ tên, cứ thế mà biến mất, cho đến khi bản thân được vị lão đại kia cứu, phát hiện đối phương là thủ vệ tuần tra căn cứ thị trường, thường xuyên nói chuyện phiếm đánh đấm với người ta. Rõ ràng là dị năng cấp S nhưng ngày nào cũng làm công việc đơn giản nhất, hoàn toàn giống người bình thường.
Khí chất của A Ngôn rất giống người đó.
Ngũ quan nhìn đơn giản không xuất sắc, nhưng kết hợp lại rất ưa nhìn, đầu nhỏ mặt nhỏ, thanh lệ dịu dàng, mái tóc dài đến vai uốn nhẹ, phong độ trí thức ngời ngời.
Đôi mắt của cô vẫn luôn ôn hòa, bên môi treo nụ cười nhạt, phong cách ăn mặc đơn giản hào phóng, vừa thấy đã biết đây chính là con gái dòng dõi thư hương, tựa như mỗi người sẽ có một người bạn gia cảnh tầm trung, lễ phép hào sảng, tính cách hiền lành, thành tích ưu việt, là học trò tốt trong mắt thầy cô và các bạn.
Cô có vẻ đẹp nhưng không phải là loại khiến người ta phải ghi nhớ thật sâu.
Ví dụ như bây giờ, trong phòng ký túc xá 320, bề ngoài của cô không thể so được với Cố Gia Tuế, gia cảnh không bằng Sở Băng Băng, thành tích… Có ai thi đậu đại học Tân Thành mà không cao điểm chứ.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong đầu Dịch Tri giật thót.
A Ngôn nhìn có vẻ không xuất sắc nhưng trên thực tế phương diện kia rất ổn, sao ta y chang ‘chiến sĩ hình lục giác’ trên mạng hay nói.
Nhìn thì không có gì đặc biệt thật ra chỗ nào cũng đáng để chú ý.
Hành động cứu người trong video nhất là tốc độ phản ứng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của vận động viên.
A Ngôn thực sự là người thường sao?
Nếu cơ thể cô có khả năng như thế vậy lúc nhìn thấy hoa sơn chi…. Chưa chắc lời nói ấy đã là thật!
Dịch Tri lại nhìn A Ngôn lần nữa, giờ phút này cô đang đeo tai nghe có lẽ là đang chơi trò chơi.
Sắc mặt Dịch Tri nặng nề, giống, quá giống, càng nhìn càng giống.
Bề ngoài tỏ vẻ không có việc gì, rất giống lão đại hay làm việc tốt không ghi danh ở kiếp trước!