Edit: Trúc Linh
Chủ đề phú bà [CC123] thảo luận chưa được bao lâu, cả đoàn người đã dời sang vấn đề tối nay nên ăn gì.
“Nghe nói căng tin đại học Tân Thành rất ngon, có tám căng tin lớn ở đông tây nam bắc xuân hạ thu đông, với lại mỗi khoa còn có nhà ăn đơn giản nữa.” A Ngôn nói.
“Tớ đoán chắc hôm nay căng tin sẽ có rất nhiều người đúng không? Nào là bố mẹ đưa con đi ăn rồi xem căng tin thế nào các kiểu.” Sở Băng Băng mở miệng.
A Ngôn gật đầu, đúng thế.
“Có điều hôm nay và ngày mai là ngày tân sinh viên nhập học, có lẽ tiệm cơm quanh trường cũng sẽ có nhiều người.”
Ít ai tự mình đưa đồ lên ký túc xá như phòng cô lắm, hồi nãy khi A Ngôn và trúc mã đi dạo quanh trường thậm chí còn thấy có mười mấy thành viên trong gia đình đưa tân sinh viên đến nhập học, nào là cô dì chú bác cùng nhau đi tới quan sát, dù sao đại học Tân Thành cũng thuộc top 2 cả nước, là trường trong mơ của các bậc phụ huynh.
“Haizzz…” Khuôn mặt của Sở Băng Băng lập tức nhăn nhó, cả người buồn rầu.
“Vậy phòng mình định ăn cơm sao đây, Đinh Linh có về kịp trước cơm tối không?”
Dù sao cũng là ngày đầu tiên gặp nhau, mọi người sẽ ở cùng ký túc xá trong vòng bốn năm, Sở Băng Băng cảm thấy nên kéo cả hội đi ăn để liên kết tình cảm.
Chẳng qua tên của Cố Gia Tuế vẫn còn treo trên hot search, nếu giờ đi căng tin chắc sẽ bị chụp lén nhưng nếu chỉ có mấy người đi ăn cơm thì thật sự là không đành lòng.
“Gọi cơm hộp là xong mà?” Dịch Tri không biết các cô ấy đang buồn cái gì.
Từ khi đi vào thế giới yên bình, không thiếu thốn vật tư như này, cô ấy cảm thấy mình như đang mơ, không cần ra cửa chiến đấu với quái thú hay thực vật biến dị, không cần đối phó với dị chủng, không cần bắn pháo cứu trợ, chỉ cần cầm điện thoại trên tay là có thể gọi đồ ăn nóng hổi, vừa nhanh vừa rẻ lại vừa ngon!
“Chẹp gọi cơm hộp thì cũng phải mất 40 phút mới đến sợ khi ấy đã nguội mất tiêu, ảnh hưởng đến vị giác.” A Ngôn lẩm bẩm.
Ngày đầu tiên nhập học mà ăn phải đồ bất ổn thì sẽ ảnh hưởng đến tâm tình.
Dịch Tri im lặng, yêu cầu về đồ ăn của cô ấy không quá cao.
No bụng là được còn cần thơm ngon làm gì.
Hồi mới đến thế giới này, cô ấy cho rằng bản thân đang rơi vào giấc mơ nào đó, một ngày ăn nửa thùng mỳ gói, thậm chí còn bỏ tất cả đồ dùng vào không gian cá nhân.
Dù sao kiếp trước rất thiếu đồ ăn.
Vạn vật đều bị biến dị, rất nhiều động vật sau khi biến dị thì không thể ăn được nữa, những thứ ăn được dần ít đi, toàn là gen tiến hóa, thực vật biến dị ẩn chứa kịch độc và tính tấn công mạnh mẽ, đất bị ô nhiễm nên không thể nào trồng cây được, mà nếu con người ăn quá nhiều thực vật động vật biến dị thì sẽ tích lũy ô nhiễm từ đó dù có là dị năng thì cũng sẽ biến thành dị chủng!
Trước khi căn cứ phương bắc sản xuất ra khoai tây có tính kháng độc cao, đa số mọi người chỉ có thể yên lặng ăn thịt động thực vật biến dị, nếu không có đủ tài nguyên để thuê dị năng hệ chữa lành đến rửa sạch độc tố trong cơ thể, nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành loài bị mọi người đuổi giết cũng nên.
Bản thân có không gian thần kỳ, cũng chỉ là một mảnh đất nho nhỏ tầm năm mét vuông, dựa vào mảnh đất ấy trồng trái cây mới sống lâu ở mạt thế được.
Cô ấy không có nhiều yêu cầu như A Ngôn, dù sao đây là một thế giới có đầy đủ mọi thứ, con người an cư lạc nghiệp, hưởng thụ là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Dịch Tri xoa huyệt Thái Dương, đúng vậy, cô ấy cũng nên học cách thả lỏng, đề cao giá trị nhu cầu của bản thân lên, tựa như các cô gái thanh xuân đó.
Với lại, kiếp trước khi chết đi cô ấy mới có 25 tuổi, lăn lê bò lết trong mạt thế tám năm, chưa từng đi học đại học, giờ có cơ hội cũng nên hưởng thụ hết tuổi trẻ đã mất chứ.
“Hay là chúng ta lái xe ra ngoài đi ăn ở nhà hàng nào đó?” Dịch Tri tiếp tục mở miệng.
Đúng lúc này trong nhóm chat phòng 320, Đinh Linh vẫn luôn im lặng tự dưng ngoi lên.
[Đinh Linh]: Mọi người ăn cơm chưa?
[Đinh Linh]: Đàn em của tớ mua khá nhiều đồ ăn bảo tớ mang về đây.
“Đinh Linh chuẩn bị về à? Còn định đưa đồ ăn về nữa? Đàn em? Gõ sai chữ à?” Dịch Tri có chút ngạc nhiên.
Sở Băng Băng đọc tin nhắn, cô nàng ồ một tiếng: “Chắc là họ hàng của cậu ấy mua đồ ăn rồi bảo đưa về cho bọn mình gì gì đó.”
“Cũng đúng, nhưng hơi ngại thật.” Cô ấy mỉm cười để lộ chiếc răng nanh đáng yêu.
A Ngôn nhìn chằm chằm vào hai chữ ‘đàn em’ kia một lúc lâu.
Cô thầm nghĩ: Chắc không phải đánh sai chữ đâu.
Đàn em của Quỷ vương…. Đồ ăn đó thực sự không có vấn đề gì sao?
Có điều cô vẫn tỏ vẻ bình thường.
[Cố Gia Tuế]: Được.
[Dịch Tri]: Vẫn chưa ăn.
[Sở Băng Băng]: Được đó~~ Xoa tay chờ đợi~~ Yêu cậu yêu cậu.jpg
Phía trên là những con người đơn giản, phía dưới là cô gái bán manh, khóe miệng A Ngôn giật giật, sau đó rep lại.
[A Ngôn]: Bọn tớ chưa ăn~~~ Đang bàn tối nay nên ăn gì đây~~ Nếu cậu mang về thì bọn tớ bớt việc~~ À ừm có thể hỏi có món chính không? Nếu không đủ thì bọn tớ sẽ đến căng tin mua thêm.
[Đinh Linh]: Có món chính, đang trên đường về.
“Không biết Đinh Linh sẽ đưa gì về ăn đây. Tớ chưa từng ăn đồ ăn ở Tân Thành, có điều ở đây nhiều hải sản, chờ cuối tuấn chúng ta đi ăn hải sản đê.” Sở Băng Băng hứng thú dạt dào nói.
Giữa con người không quen thân với nhau đề tài ăn uống luôn là vấn đề an toàn nhất, A Ngôn đứng lên đi vòng quanh ký túc xá một vòng như đang kiếm gì đó, khiến ai ai cũng phải đưa mắt nhìn theo.
“A Ngôn, sao thế?”
“Không có bàn.” Cô nói.
“Năm người ăn cơm với nhau thì phải có cái bàn dài hoặc hai bàn nhỏ gộp lại.”
Ở nhà, trên cửa sổ lồi* của phòng A Ngôn được cô đặt một cái bàn nhỏ, rất tiện khi uống trà hay đọc sách, trước khi khai giảng cô lại để bàn nhỏ đó ở nhà vì nghĩ qua đây mua cũng được.
*Cửa sổ lồi:
Hôm nay lúc đi mua màn cô có thấy một chiếc bàn nhỏ nhưng nghĩ xách về thì hơi phiền nên không mua, giờ xem ra phải mua rồi.
Dịch Tri hoảng hốt, đúng vậy, giờ ăn cơm cần dùng đến bàn chứ không phải ngồi trên mặt đất mà gặm.
Cô ấy xung phong nhận việc: “Để tớ mua cho, sức tớ lớn xách một cái bàn không có việc gì.”
“Mọi người muốn dùng bàn nhỏ không? Hai bàn nhỏ gộp lại cũng ổn, hay mua bàn nhỏ vuông bốn góc đi?” A Ngôn đề nghị sau đó vươn tay miêu tả một chút.
Cố Gia Tuế nhíu mi, một năm nay cô ấy đã quen với từ giường, trong ký túc xá không có sập mà chỉ có giường, nếu đặt thêm cái bàn nhỏ lên giường khi ngủ thì chẳng ra thể thống cống rãnh gì cả.
Cô ấy mở miệng từ chối: “Tớ không cần.”
Dịch Tri và Sở Băng Băng cũng lắc đầu, A Ngôn dứt khoát quyết định: “Vậy thì mua bàn vuông nhỏ, sau này có thể chơi đánh bài luôn, AA nha?”
A Ngôn và Dịch Tri cùng đi, Dịch Tri mặc chiếc quần yếm ngắn tay cạp cao, trên chân là một đôi giày không mấy đẹp mắt, hai người đi với nhau A Ngôn mới nhận ra Dịch Tri rất cao.
A Ngôn cao 165cm, đủ tiêu chuẩn của một người bình thường nhưng khi đứng cạnh Dịch Tri lại thấp hơn cô ấy nửa cái đầu.
“Dịch Tri, cậu cao mét tám à?”
“Chắc tầm đó.” Dịch Tri đáp, màu da cô ấy không quá trắng, trên cánh tay còn thấy đường cơ bắp rõ ràng.
A Ngôn nhìn sườn mặt cô bạn dị năng cùng phòng, vai rộng chân dài tóc đuôi sói. Hơn nữa người cao phong cách ăn mặc chất lừ, nếu không nhìn mặt thì sẽ dễ nhầm Dịch Tri với nam thanh niên điển trai mất.
Chắc có lẽ là do ảo giác của cô thôi nhưng cứ cảm thấy Dịch Tri đang quan sát mình.
Đến siêu thị, A Ngôn chụp mấy tấm ảnh với đủ loại màu sắc của chiếc bàn rồi gửi vào nhóm chat, các bạn cùng phòng nhắn lại đúng một câu ‘tùy cậu’ khiến cô thấy hơi bối rối, cô mắc chứng khó lựa chọn đó!
Cũng may trước khi đến siêu thị A Ngôn đã lấy thước đo khoảng đất trống trong ký túc xá, sau đó tới chọn một chiếc 70*70 có giá 50 tệ, có lẽ nó không đắt hơn trên mạng là bao nhưng may vừa đủ AA mỗi người 10 tệ tròn.
A Ngôn định nhờ nhân viên siêu thị giao đến tận phòng nhưng Dịch Tri đứng bên cạnh thoải mái nâng bàn, khiến cô phải yên lặng ngậm miệng lại.
Không hổ là dị năng mạt thế, thể lực siêu mạnh!
Cô thuận tiện mua một bộ bát dùng một lần, chờ khi hai người về đến ký túc xá cũng đúng lúc Đinh Linh đưa đồ ăn về.
Cơ thể gầy yếu của Đinh Linh xách theo hai túi lớn, A Ngôn nhanh chóng dùng khăn ướt lau sạch bàn, để cô ấy thả đồ lên.
“Cái này là món chính, đừng ấn vào.” Cô ấy cất giọng khô khốc.
Mọi người tiến lên hỗ trợ, Sở Băng Băng dẫn đầu lấy cơm hộp to trong túi ra,
“To ghê!” Cô nàng kêu.
Mở nắp ra, ai nấy đều bị món chính làm cho sững người.
Trong hộp là những màn thầu hình tròn rất to với hoa văn vòng cung bên trên còn điểm xuyến màu hồng nhạt và xanh, ở giữa còn có một màu đỏ chói.
Màn thầu to như thế đủ chia cho năm người ăn, à đâu sợ là ăn không hết ý chứ.
A Ngôn trầm mặc, nếu cô nhớ không lầm hình như màn thầu đâu có dài như vậy đâu?
Màn thầu trước mắt sao càng nhìn càng thấy giống cống phẩm được đặt trên bàn thờ thế nhỉ?
Đinh Linh còn đưa về thịt cá và đồ ngọt, nhìn cực kỳ hoàn chỉnh. Hơn nữa còn có hơi nóng bốc lên.
“Đinh Linh, có phải cậu không ăn nên gói về cho bọn tớ hay không?” Dịch Tri dò hỏi.
“Ừ, dù sao cũng cho tớ mà.” Đinh Linh trả lời.
Tổ trưởng tổ trọng án sắp xếp cô ấy vào đại học là để cô ấy thích nghi với cuộc sống hiện đại, làm quen thêm nhiều bạn hơn.
Nhưng Quỷ vương chưa từng có bạn nên Đinh Linh không hiểu vì sao phải có bạn bè.
Tổ trưởng chịu trách nhiệm dạy dỗ cô ấy nói: Bạn là để cùng chia sẻ với nhau.
Hôm nay Đinh Linh ra cửa thu được cống phẩm do nhóm khảo cổ cống lên chúc mừng cô ấy vào đại học, cô ấy nghĩ một lát rồi quyết định mang về chia sẻ cho những người bạn tương lai.
Cống phẩm ăn cực ngon.