Edit: Trúc Linh
Ngày 7 tháng 9, Tân Thành.
Tháng chín, thời tiết vẫn nắng nóng như cũ, nhưng A Ngôn không hề có cảm giác gì.
Giờ phút này, cô đang đứng xếp hàng báo danh rồi đưa mắt nhìn xung quanh như đang quan sát hoàn cảnh của trường đại học, cũng không chọc cho người ta chú ý đến mình.
Sau khi nhìn một lúc, A Ngôn xác định không thấy bất cứ ánh sáng kỳ lạ nào trên đầu mọi người, ngay lập tức trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tốt quá, quyết định đến Tân Thành học đại học đúng là lựa chọn chính xác! Cuối cùng, cuối cùng cũng rời xa người ‘phát sáng’ rồi! Nghĩ đến đây, trái tim của A Ngôn không nhịn được mà nhảy bùm bụp.
Chắc có lẽ trước khi cô đi thi đại học đã quỳ lạy Ngọc Hoàng, Phật Tổ, Tam thanh thượng đến Khổng miếu nên có tác dụng, dù là ai thì cũng cảm ơn ngài rất nhiều!
Từ khi học tiểu học, hai mắt của A Ngôn có thể nhìn thấy những thứ đồ kỳ lạ.
Trên đỉnh đầu nhà dì Đàm hàng xóm mới chuyển đến phát sáng ba chữ ‘mang bầu chạy trốn’ rõ to, còn đôi long phượng thì hiện hàng chữ ‘bảo bối thiên tài tuyệt thế’, một nhà ba người tỏa sáng lấp lánh, khiến cho một đứa bé như A Ngôn chấn động đến mức không nói nên lời.
Mà trên thực tế, đôi long phượng này đúng như những gì ánh sáng kia viết, là thiên tài chuyển thế, quá khủng bố!
Ba tuổi đã nói tiếng anh làu làu, năm tuổi tinh thông nhạc cụ Trung Quốc đến Phương Tây, bảy tuổi vào cơ sở dữ liệu toàn quốc… Tóm lại là không kể hết được.
Nếu tuổi của A Ngôn kém hai đứa bé đó thì bỏ đi, nhưng hai thiên tài ấy lại thua A Ngôn tận ba tuổi.
Mà bảy tuổi bọn họ đã thành công vào cơ sở dữ liệu toàn quốc, khi người ta đến nhà chiêu mộ thì A Ngôn và vị trúc mã mười tuổi ở tầng trên đã đạt được học sinh giỏi Olympic Toán, khái niệm về việc đạt giải nhì tiếng Anh thực có vẻ quá bình thường.
Bởi vì dì Đàm không muốn hai đứa nhỏ bị dục tốc bất đạt* với lại cũng muốn con mình có một tuổi thơ trọn vẹn nên không cho vào viện khoa học mà nhảy ba lớp học cùng khối với A Ngôn, từ bé đến khi kết thúc chín năm giáo dục bắt buộc, A Ngôn lớn lên trong sự đối lập rõ ràng với hai thiên tài đấy.
Dục tốc bất đạt: hay "Dục tốc tắc bất đạt"-câu thành ngữ có nghĩa là chỉ nếu muốn nhanh chóng đạt thành quả mà lại nóng vội thì sẽ không đạt được thành công, là đốt cháy giai đoạn dẫn đến thất bại. Nếu ham mau chóng, màng tiểu lợi thì đại sự không thành.
Vì muốn thoát khỏi tình cảnh ấy, khi thi cấp ba, A Ngôn dứt khoát từ chối suất tuyển thẳng vào trường top, chọn một trường tư để học.
Mới đầu cuộc sống ở cấp ba rất tốt, khi nhập học, bạn ngồi cùng bàn với A Ngôn là một cô bé cắt tóc mái bằng, đồng phục cũ kĩ bao vây lấy cơ thể gầy yếu chỉ một cơn gió nhẹ lay qua là đổ, hai người cùng nhau đi học cùng nhau ăn cơm, nhìn cực kỳ vui vẻ.
Trăm triệu lần không ngờ tới rằng ba tháng sau, bạn cùng bàn mới ngủ trưa dậy, bỗng nhiên trên đỉnh đầu hiện lên ánh sáng ‘trọng sinh hỏa táng tràng’, khiến A Ngôn phải hoa hết cả mắt.
Cô bạn vốn im lặng tự dưng thay đổi thành một người khác, lắc mình biến thành đóa sen trắng 16 tuổi dây dưa với học bá lạnh lùng, giáo bá chó săn, đại ca tàn nhẫn và trúc mã dịu dàng, A Ngôn trợn mắt há mồm, chẹp xem thế là đủ rồi!
Cả quá trình học cấp ba, A Ngôn tận mắt nhìn thấy thiếu nữ trọng sinh được rất nhiều người theo đuổi tưởng chừng như chỉ có ở trong tiểu thuyết, ví dụ—
Chỗ rẽ ở khu dạy học, cô bạn cùng bàn bị giáo bá áp vào tường, há hốc mồm nói: “Hứa Kiều Kiều, mạng của tôi cũng cho em.”
….
Cuộc sống thời cấp ba của cô đúng là chẳng tầm thường tí nào.
Nghĩ đến quá khứ bản thân bị bao vây bởi những người đó rồi nghĩ sau khi đến Tân Thành sẽ được tận hưởng cuộc sống bình yên, A Ngôn vui mừng đến phát khóc.
Nộp giấy thông báo trúng tuyển với phiếu điểm và các thứ linh tinh, A Ngôn đã làm xong xuôi thủ tục nhập học, sau đó nhắn tin cho cậu trúc mã Chúc Giác bảo cô muốn đến ký túc xá.
Là trường đại học hàng đầu ở Tân Thành thậm chí là đứng đầu cả nước, suốt dọc lịch sử của trường đại học Tân Thành cũng đủ để chứng minh năng lực và tầm ảnh hưởng của mình, làng đại học nằm ngay trung tâm thành phố, chiếm một diện tích rất lớn chỉ sau đại học nông nghiệp, chia làm bốn khu đông tây nam bắc, ký túc xá cũng được đặt tên theo bốn mùa.
A Ngôn đăng ký vào khoa Văn học, ký túc xá tương ứng là khu nam, trường đại học Tân Thành cho phép tân sinh viên gửi hành lý cho nên cô đã gửi đệm chăn ở chỗ cô quản lý rồi đưa vào ký túc xá được chia luôn.
Sau khi lấy chìa khóa, giờ phút này A Ngôn mang theo tâm trạng sung sướng bước nhẹ chân xác theo hàng lý của mình lên tầng ba.
Trước hôm khai giảng, A Ngôn và trúc mã Chúc Giác đã chuẩn bị công tác cho sáu người ở cùng một phòng cộng thêm điều hòa.
Nhìn họ tên những bạn cùng phòng của mình bao gồm: “Cố Gia Tuế, Dịch Tri, Sở Băng Băng, Đinh Linh” Cô hy vọng mọi người sẽ dễ ở chung với nhau.
A Ngôn vừa nghĩ vừa đi trên hành lang, gạch men cũ mòn ở dưới chân nhìn thì tối đen nhưng lại rất sạch sẽ, mặt trường trắng bóng như được trát phấn, rất nhiều cửa phòng ký túc xá mở ra, tiếng vang của va li phát khắp nơi, các bố các mẹ đang nói chuyện với nhau, các tân sinh viên đang đánh giá hoàn cảnh nơi ở mới.
“320, đến rồi.”
Nhìn biển trên khung cửa, A Ngôn xác nhận mình không đi lầm, lập tức tiến vào nơi mình sẽ ở suốt bốn năm.
“Ục ục” Va li va chạm vào nền gạch hoa, bàn tay A Ngôn mới đẩy vào cửa, đưa mắt đối diện với cô bạn đang bày sách lên bàn.
Cô gái này có diện mạo xinh đẹp, kiểu tóc đuôi sói, trên trán lởm chởm vài sợi xanh lục, mặc dù ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra tỉ lệ rộng của đôi vai, cô ấy không nói chuyện chỉ im lặng gật đầu với A Ngôn.
Bước chân của A Ngôn cứng đờ, tóm lại là không phải do vì biểu hiện của bạn cùng phòng không quá nhiệt tình.
Mà do cô thấy trên đỉnh đầu cô gái này có vầng sáng lập lòe.
Sáu chữ to đùng xuất hiện trên đầu ‘dị năng đến từ mạt thế’, A Ngôn mạnh mẽ quay đầu đi, sau đó tìm thấy họ và tên của cô bạn ‘dị năng’ này ở giường đối diện mình.
Từ cửa ký túc xá đi vào, hai bên trái phải đều có ba giường, phía dưới là bàn học, vừa khéo A Ngôn và cô bạn dị năng ở giữa hai bên đối nhau, không gần cửa cũng không gần phòng vệ sinh hay ban công.
Khoảnh khắc bỏ cặp sách xuống, A Ngôn cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Đây là cái gọi chạy thoát khỏi số mệnh hả?
Tự mình chạy tới Tân Thành xa xôi ngàn dặm để rồi gặp thêm người có hào quang trên đỉnh đầu ư?
Rõ ràng lúc xếp hàng toàn là người thường sao vào ký túc xá lại có ‘ngoại lai’ vậy?
Cô im lặng lấy khăn từ trong ba lô ra bắt đầu quét dọn, sau đó lia tên của cô bạn dị từ phía đối diện.
Dị năng đến từ mạt thế: Dịch Tri.
A Ngôn dọn giường, ngồi quỳ trên tấm ván duỗi tay chạm đến trần nhà, chỗ cao còn quấn một vòng dây thép xung quanh, chắc là do đàn chị tiền nhiệm dùng để mắc màn.
Số lượng đồ được mang lên máy bay có hạn, mấy thứ lặt vặt cô định tới trường mua dù sao cũng không đắt lắm.
Trải xong chiếu giường, A Ngôn điều chỉnh tâm trạng, cô nhảy xuống chào hỏi với Dịch Tri.
“Tớ định đua mua màn, cậu có cần gì không?”
Dịch Tri thả bồn hoa lên bàn, lễ phép lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Cô ấy nhìn thoáng qua đống đồ trên bàn A Ngôn: “Tạm thời tớ không ra khỏi cửa, để tớ canh đồ cho cậu.”
Nghe thấy cô bạn dị năng mở miệng nói chuyện, dáng vẻ thông thái khiến A Ngôn thầm thở phào, khách sáo nói lời cảm ơn.
“Được, vậy làm phiền cậu.”
A Ngôn đến siêu thị mua chậu nước, y và màn, những thứ cần dùng đều mua hết, ngày đầu tiên tân sinh viên đều đến cùng phụ huynh, chen chúc tấp nập chờ khi cô về ký túc xá đã là nửa giờ sau.
Cô ôm chậu về phòng, khi đi vào đã nghe thấy âm thanh loáng thoáng.
“Vậy mà chúng ta được ở chung một ký túc xá này, may quá!”
“Cậu tên là gì?”
Các bạn cùng phòng khác đã tới rồi ư? A Ngôn nghe giọng hình như không phải là cô bạn dị năng.
Vừa bước vào cửa, bước chân của A Ngôn lại cứng đờ lần thứ hai.
Bốn tia sáng xuất hiện trong tầm mắt làm cả thế giới quan của A Ngôn nhỏ bé phải khiếp sợ.
‘Cổ xuyên kim’, ‘Dị năng đến từ mạt thế’, ‘Quỷ vương sống lại’ ‘Không tiêu tiền sẽ chết’ nằm chình ình trên đầu bốn bạn cùng phòng.
Trong lòng A Ngôn chậm rãi hiện ra một dấu?
Này, đây là cuộc sống của người bình thường ư?