Tôi không nhớ khuôn mặt con bé. Khuôn mặt không có túi bóng. Tôi không nhớ khuôn mặt không có túi bóng của con bé.
Ký ức bồng bềnh, bấp bênh, gạt người, xóa bỏ bản ngã, bóp méo sự thật. Nhưng ký ức dán sát lên da, tháng Bảy giữa hè ở miền Trung đảo, mồ hôi túa ra, túi bóng dán sát lên da, mặt mờ nhạt, người tắt tiếng.
Tôi đúng là có nhớ một số sự thực cố định, chẳng hạn như con số. Tôi rất giỏi nhớ con số, số điện thoại đầu tiên ở nhà mới sau khi rời tam hợp viện, tôi là con trai cả của gia tộc dưới quê, tôi có ba người em trai, tôi có năm gái hai trai, tôi đã kết hôn một lần, năm nào khách hàng nào nợ tôi bao tiền, tôi từng mua mấy chiếc xe tải chở hàng, chỉ số men gan của tôi trước khi chết.
Tôi đã quên tiệt khuôn mặt con bé. Mũi có cao không? Khoảng cách giữa đường chân tóc và lông mày? Mắt to hay nhỏ? Môi dày hay mỏng? Răng có đều như bắp không?
Song tôi nhớ các con số trong cuộc đời con bé, ngày tháng năm sinh của nó, nó là đứa con gái thứ năm, điểm thi lên cấp ba, biển số xe máy, phòng ngủ sát ban công tầng ba, buổi sáng thức dậy thường bị dị ứng hắt xì, kỷ lục cao nhất là mười lăm cái, tự tử vào bệnh viện sáu lần, cao một trăm sáu mươi lăm xen ti mét.
Chiều cao đến phút cuối tôi mới biết, đặt hàng xóm đóng quan tài, bác thợ đến đo cái xác. Bác thợ nói, một sáu lăm, khung xương vóc dáng chuẩn lắm. Thợ trang điểm thoa son, tô bóng mắt cho nó, nhất định là rất đẹp, nhưng lúc đó tôi lại cứ nghĩ đến cái túi bóng.
Hồi xưa dọn vào căn nhà này, chúng tôi là hộ gia đình đầu tiên. Tôi là trưởng nam một gia tộc tam hợp viện, trước khi người Nhật rời khỏi, mẹ dắt tôi đi học trường công, mẹ hay giơ ngón tay chỉ trỏ đây đó, rằng mấy giáp ruộng quanh đây đều là của nhà chúng ta, đời đời thu địa tô, không phải lo cái ăn, con chăm chỉ học hành là được rồi, sau này đều là của con. Sau khi người Nhật rút đi, tôi được gửi đến trường trung học nội trú ở nơi khác, chính phủ Quốc Dân bắt đầu thực hiện cải cách ruộng đất, tôi tốt nghiệp trở về thì gia đình đã không còn là đại địa chủ nữa, cảnh nhà sa sút. Vĩnh Tĩnh lúc đó tuy không thể nói là đất cằn sỏi đá nhưng cỏ dại tràn lan, đường sá lầy lội, rắn béo muỗi dữ.
Công ty xây dựng đột nhiên đến đây, chở tới xi măng cốt thép, xe ben chạy vào án ngữ, báo hiệu nếp sống mới. Ngay trước ao cá, một vạt rừng tre bị chặt lấy đất xây dựng, dãy nhà mười căn sắp sửa khánh thành. Họ tuyển công nhân thời vụ để phát dọn đất, tôi theo cai thầu chặt tre, mọi người đều bảo trong rừng tre này có ma nữ, thật ra chỉ có một đám mèo chết treo lủng lẳng và rắn màu sắc sặc sỡ. Rừng tre trăm năm gần như biến mất trong một tuần, chỉ sót lại một mảng nhỏ. Năm đó ai muốn thấy cả vạt rừng cơ chứ. Một đống xanh lè, chứng tỏ chưa mở mang phát triển, vô giá trị, không ăn được. Cốt thép thay thế tre xanh, công trường khói bụi mù mịt, tôi hít sâu một hơi, mũi ram ráp bụi kim loại, thơm thật, đây là mùi của tiến bộ thì phải.
Lĩnh tiền công, tôi hỏi cai thầu, nhà này bán thế nào?
Ba tầng, có thể ngăn ra rất nhiều phòng, tôi và A Thiền một phòng, mỗi đứa con gái một phòng, mỗi thằng con trai một phòng, sau này chúng tôi mất thì để lại cho con trai lớn.
Lúc đó tôi đã có dự cảm, đây là căn nhà ăn nên làm ra của nhà họ Trần chúng tôi. Nhà tôi không còn là đại địa chủ, con trai trưởng như tôi túi tiền lép xẹp, nhưng tôi tin rằng căn nhà này chính là khởi điểm thoát nghèo của chúng tôi.
Chúng tôi là hộ đầu tiên, hộ thứ hai dọn vào dãy nhà này là tiệm quan tài, không lâu sau, tiệm tạp hóa kim khí khai trương bên cạnh tiệm quan tài. Gả con gái, cưới con dâu phải đến tiệm tạp hóa mua đồ dùng cần thiết cho đám cưới, gối ôm song hỷ, dây gấm, dây màu, hoa cài áo đại biểu, mâm quả, nến, toàn bộ mười hai lễ mua đủ một lần. Nếu có bề trên qua đời thì tới tiệm quan tài, chọn gỗ, lựa kiểu. Tốt quá, tôi có năm đứa con gái phải gả chồng, hai thằng con trai phải cưới vợ, tiệm tạp hóa ở ngay sát vách sẽ tiện lo liệu. Mai sau đến lúc lo hậu sự của mę và tới lượt tôi về với tổ tiên đều không cần chạy đâu xa, sống chết đều hoàn thành trong cùng một dãy nhà. Chẳng cần đi đâu hết, cứ sống ở đây, thác ở đây.
Không ngờ lại làm đám tang con bé trước.
Tôi hoàn toàn không nhớ mặt nó, nhưng tôi nhớ mọi người đều khen cô út này là đứa đẹp nhất trong năm chị em gái.
Năm xưa tôi cưới A Thiền, bà mai nói cô ấy là người đẹp nhất làng.
Cô út đẹp nhất, giống A Thiền nhất, mắt to, ngực nở, mày đậm, da trắng. Giống nhau nhất, lại thù nhau nhất. Hung thủ giết con gái út, thật ra là vợ tôi.
May mà tôi đã quên mặt con. Song điều đó chứng tỏ tôi cũng đã quên mặt vợ.