Mưa tạnh rồi. Trời sáng rồi.
Thục Mỹ nấu một nồi cháo to, rán trứng, xào cải bắp, đậu hũ kỵ, nướng xúc xích. Thục Thanh thay bộ đồ rộng rãi chị cả đưa cho, xõa tóc để mặt mộc, ngồi xổm dưới đất ăn cháo, lâu lắm rồi cô không thấy tự tại thế này. Cô cầm bánh quy trên bàn lên, cắn một miếng, cau mày hỏi: “Mọi người có từng nghĩ vì sao không? Cha theo nhà họ Vương sang đại lục bán bánh quy, người ta xây Bạch Cung, xây cao ốc, có cả máy bay riêng, trong khi nhà chúng ta đến cuối cùng chỉ còn lại căn nhà xập xệ này.”
“Bởi vì ông Vương cái gì cũng biết.” Cha cô trả lời như vậy, tiện thể định giúp cô thổi nguội bát cháo nóng bỏng trên tay.
Thục Thanh đương nhiên không nhìn thấy cha, cũng không nghe thấy.
Leo lên Trường Thành làm hảo hán, họ nhanh chóng giành được ưu thế thương mại. Mùa hè biến động đó, A Sơn nói không làm nữa, không đầu tư nữa. Ông Vương giận tím mặt, ông ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền, lo lót khắp nơi mới có cục diện hôm nay, mặc kệ đám thanh niên bên ngoài đó, người làm ăn nghĩ đến tiền là được.
“Ông Vương, thôi đi, tôi không làm nữa, tôi xin rút. Lần này mà xảy ra chuyện thì còn thảm hơn chúng tôi năm đó nữa.”
“Thảm hả? Anh nói thảm với tôi ư? Người chết là con anh hay con tôi? Sang đây làm ăn, còn ở đó vờ vịt thanh cao với tôi, bấy nhiêu em xinh xẻo đều không dụng đến. Anh đừng tưởng tôi chẳng biết gì hết, anh gái không chơi, vợ mình không chơi, lại chơi con trai tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT