Thục Mỹ chạy lên tầng ba, xông vào từng căn phòng, mở ngăn kéo và tủ áo, nằm bò dưới đất nhòm gầm giường, vén chăn bông đệm giường, làm kinh động bụi dày ngủ say nhiều năm, cả tầng ba mù mịt bụi bặm ruột bông. Bụi bặm ruột bông không cam lòng bị cắt ngang giấc ngủ, tập kết binh lực trong không khí, đánh thốc vào lỗ mũi Thục Mỹ. Bụi nhanh chóng làm dấy lên cơn sóng gió dị ứng trong cơ thể Thục Mỹ, mũi cay sè ngứa ngáy, Thục Mỹ ngẩng đầu há miệng như hà mã, hắt! Khoảnh khắc sóng gió ùa ra khỏi khoang miệng, miệng chị nhọn như mỏ chim, xì! Nước bọt bắn tung tóe, hình thành mưa to trong phòng. Càng nhiều bụi bặm bị cơn mưa nước bọt đánh thức, ồ ạt phản công, làm bùng nổ nhiều tràng hắt xì hơn, hà mã, hắt, chim, xì, hà mã, hắt, chim, xì.
Thục Mỹ cười, hắt xì thì hắt xì, sao trong đầu lại xuất hiện hai loài động vật này?
A, đúng rồi, phía sau Bạch Cung từng có một sở thú. Trong đó có hà mã. Chỉ vì em năm nói em ấy muốn ngắm hà mã.
Không có em trai út đếm giúp, ban nãy rốt cuộc đã hắt xì mấy cái nhỉ?
Thục Mỹ ngồi trên sàn phòng em năm, ngăn kéo cái tủ năm ngăn đều bị chị lôi ra, mùi long não nồng nặc phả vào mũi. Lỗ mũi chiến đấu quyết liệt với bụi bặm, vào khoảng lặng khi những tiếng hắt xì dừng lại, chị nghe thấy tiếng gặm nhỏ xíu. Chị bụm kín miệng, làm chết ngạt thêm nhiều tiếng hắt xì, dỏng tai nghe kỹ, giống như có người đang cầm cái cưa tí hon, cẩn thận cưa gỗ. Gì thế, ngày Quỷ Môn mở, căn phòng này chỉ có chị, đào đâu ra tiếng cưa gỗ. Âm thanh phát ra từ bàn học của em năm, cọt cà cọt kẹt, Thục Mỹ vừa đến gần, gõ gõ mặt bàn, tiếng cưa gỗ liền ngưng bặt. Chị ngồi xổm xuống nhìn vào gầm bàn, cả cái bàn gỗ đã trở thành tổ mối, chân bàn lung lay, có khả năng đố sup bất cứ lúc nào.
Trên mặt bàn hình chữ nhật là một tấm bản đồ thế giới, biển xanh mênh mông, lãnh thổ các nước dùng màu sắc khác nhau để biểu thị, bên dưới bản đồ liệt kê quốc kỳ các nước, dưới quốc kỳ có tên nước. Năm đó họ mới dọn vào căn nhà này, cha nhờ thợ thiết kế nội thất dùng ván ép ngăn tầng ba làm sáu căn phòng nhỏ, mỗi đứa con gái và con trai út đều có một phòng. Phòng của con trai lớn, phòng ngủ chính của cha mẹ ở tầng hai, diện tích lớn hơn nhiều. Lúc đấy tất cả các tiệm đồ gia dụng đều bản loại bàn học có in bản đồ thế giới này, thân và bốn chân bàn quét sơn màu nâu cam, hai ngăn kéo gắn tay nắm hình cung màu bạc, cha đã mua bảy cái, trong phòng mỗi đứa con đều đặt một cái bàn học in bản đồ thế giới, đó cũng là cái bàn học đầu tiên trong đời Thục Mỹ. Em trai út hồi nhỏ thuộc lòng toàn bộ quốc kỳ các nước trên mặt bàn, Thục Mỹ thường che tên nước dưới quốc kỳ, kiểm tra xem em có đọc sai không. Hồi đó em trai út thường ngồi trước bàn, mê mẩn nhìn chằm chằm vào bản đồ thế giới, cả người như thể rơi vào biển xanh trên bản đồ vậy. Em thường chỉ bừa vào một nước nào đó, hỏi: “Chị cả, đây là đâu? Em muốn đi.”
Thục Mỹ ngồi xuống bên bàn học có bản đồ thế giới, biển xanh phai màu, hình vẽ loang lổ. Bản đồ này đã hoàn toàn lỗi thời, chị không học hành là bao, cũng chưa từng ra nước ngoài, nhưng chị nhìn là biết, Mông Cổ đã độc lập từ lâu, hiện giờ lãnh thổ chính trị khác hẳn, nhưng trên mặt bàn này vẫn là bản đồ thời Trung Hoa Dân Quốc. Em trai út từng hỏi chị: “Chị cả, có muốn sang thăm em không? Em trả tiền vé máy bay cho chị, chị cùng sang đây với chị hai chị ba, em dẫn các chị đi bơi biển Baltic.” Chị lắc đầu đáp: “Thôi khỏi, đừng lãng phí tiền. Chị ở đây rất tốt mà. Hơn nữa chị không biết bơi, chết đuối mất. Chết đuối ở cái biển gì đó, biến thành ma da thì làm thế nào? Úi dà, không được không được đâu, chị sẽ lạc đường, không về nhà được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT