Cuối cùng con sắp về nhà rồi.
Con trai út nhà họ Trần, vậy mà sắp về nhà rồi. Thuyền Con đưa đò, sắp đưa con về nhà rồi.
Lần trước con về nhà, là để dự đám tang cha. Con suốt đêm không ngủ trông linh cữu, sáng hôm sau tiếng ve ra rả, đe dọa xua đuổi, con liền rời đi. Trước khi đi, con thắp hương trước linh đường cha, vái lạy, miệng khẩn lầm rầm. Cha không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của con, nhưng cha biết con đang từ biệt cha. Cha muốn bảo con mau đi đi, nhanh rời khỏi nơi này, cha đã nghe thấy lời từ biệt của con, được rồi, nói tạm biệt xong là được rồi, mau, đi mau. Lúc còn sống cha ít nói, chết rồi không thể phát ra âm thanh, cha dốc hết sức lực muốn truyền đạt đi mau đi mau đi mau đi, cha muốn vén khăn bàn, muốn tắt nến trong linh đường, để con biết cha nghe thấy rồi. Cha thật sự nghe thấy rồi, con mau đi đi. Song khăn bàn bất động, ngọn nến vẫn cháy, cha đóng khung trên bức di ảnh, xác cha cứng đờ, không gió không mưa, mèo chó gà ngỗng gần đó vẫn bị vây hãm trong mơ, cây cỏ im ắng, ma thinh lặng.
Đột nhiên tiếng ve lại vang dội, mắng con “Đồ lông bông lêu lổng”. Con cuối cùng cũng đi.
Bảo con đi mau, vì cha sợ. Con ở lại thêm một giây có khả năng sẽ biết được chân tướng sự việc. Chuyện trong tháp nước. Bộ mặt thật của cha. Bộ mặt thật của mẹ con. Tất cả mọi việc cha mẹ đã làm với con. Cha mẹ không bảo vệ con. Một lần cũng không. Kẻ tàn khốc nhất không phải cảnh sát, cũng không phải giáo viên chủ nhiệm cấp hai của con. Là cha mẹ.
Từ nhỏ con đã không thích về nhà, cha thường ra ngoài tìm con, xách thân thể nhỏ bé của con trong cánh tay, đưa con về nhà. Người ta nói bảy tháng biết ngồi tám tháng biết bò chín tháng mọc răng, nhưng con cái gì cũng nhanh hơn người khác, tròn sáu tháng đã bắt đầu bò, bảy tháng đã đứng lên lẫm chẫm, nền nóng muốn đi. Bò, đi, chạy, con bắt đầu hướng ra bên ngoài, muốn đi ra ngoài, bế vào nhà là khóc. Con thấy cửa nhà khóa, cửa sổ đóng liền muốn mở ra, những vùng cấm dặn không được đi, con nhất định sẽ nghĩ cách đến. Cha và mẹ đều hay dọa con, nói ở đó có ma đấy, dưới nước có ma, rừng tre có ma, trong ruộng có ma, đường cái có ma, bén mảng tới sẽ bị ma bắt đi, làm con trai của ma. Nói chuyện ma, nghe chuyện ma, anh con cau mày, khóc toáng, còn con mở mắt to hơn, không thấy sợ hãi mà chỉ tò mò.
Con liên tục chạy ra ngoài, như thể sau lưng có người truy đuổi. A Thiền nấu cơm tối xong, chẳng ai tìm thấy con, cha đi từng nhà kiếm con, xóm giềng đều nói vừa rồi có thấy con chạy tới chạy lui, nhưng không thể chỉ ra chính xác vị trí của con. Có lúc con ngủ trong áo quan của tiệm quan tài, có lúc con ngẩn ngơ xem hàng xóm giết rắn, có lúc con đã ăn no ngủ thiếp bên bàn ăn nhà hàng xóm, có lúc con ở dưới ngọn đèn đường, nói đang chờ dơi. Dẫn con về nhà, ăn cơm tối xong, ánh mắt con phóng từ bàn ăn ra ngoài cửa sổ, lại muốn ra ngoài rồi. Ánh mắt con liên tục quăng mỏ neo, luôn luôn tìm kiếm, móc mỏ neo không cày được vào đất, thân thể con không thể cập bến, vùng đất nhỏ này chẳng có thứ con muốn, chẳng giữ được con, chẳng có góc nào con có thể thả neo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT