"Đích thứ nữ, một thân phận không thấp cũng chẳng cao. So với thứ nữ, chẳng cao hơn là bao, nói là đích nữ, lại nực cười. "
"Dương Tử Khâm muốn sống cuộc đời của chính nàng, dù hạnh phúc hay đau khổ, từng lối rẽ cuộc đời nàng đều do nàng lựa chọn. Nếu người ta hỏi, nàng có hối hận không, dù có chuyện gì xảy ra nàng cũng sẽ trả lời nàng không hối hận. "
Rất lâu sau này, khi cả hai đang đi dạo dưới vườn đào, Dương Tử Khâm khẽ quay đầu qua nhìn chàng rồi hỏi: "Chàng rốt cuộc là thích em từ lúc nào thế, sao em cứ cảm giác là em thích chàng trước vậy". Vị lang quân của nàng im lặng nghĩ ngợi rồi bật cười, chàng khẽ trả lời: "Từ lần đầu tiên gặp nàng". Dương Tử Khâm đứng sững lại, đến lúc nàng nhận ra thì đã thấy chàng đã đi về phía trước, nàng nhấc váy đuổi theo, giọng nàng như tan vào trong gió:" Này chàng không đùa chứ, lúc đó rõ ràng là em........". Bầu trời hôm đó rợp cánh hoa đào rơi rồi lại bay theo cơn gió nhỏ đang thổi qua, đôi quyến lữ đang nắm tay nhau đi về phía trước.