Thường đại nhân lại tiến lên, công bố phần thưởng của phần đấu nhạc.

Lần này hoàng đế định trao thưởng Phượng Hoàng Cầm.

Phượng Hoàng Cầm là một cây cổ cầm, thân đàn có màu đen bóng, lại điêu khắc đầu và thân phượng hoàng, dây đàn lại dùng tơ vàng, tựa như đuôi phượng, âm thanh khi đàn lên vang lại trong, thấm vào lòng người nghe.

Miên Hòa bĩu môi nói: “Lần trước ta xin phụ hoàng còn không cho đâu, bây giờ đã thành phần thưởng rồi.

Tề Thu Ngọc khẽ cười lại bắt đầu việc bóc quýt nói: “Công chúa có thể tự mình giành lấy mà, với tài năng của Miên Hòa chắc chắn có thể thắng.”

Miên Hòa nhìn bóng lưng Dương Tử Khâm đang tiến về phía trước nói: “Thôi, ta mới làm móng tay xong, ta phải chăm lo cho móng tay của mình trước đã”

Dương Tử Khâm quỳ xuống tâu: “Bệ hạ. Thần nữ muốn hiến kế cho việc đấu nhạc. Đây là trò mà thần nữ cùng các tỷ muội chơi ở Hòa An đài để luyện tập. Đó chính là thần nữ múa, người thi đấu diễn tấu, chỉ cần diễn tấu kịp theo điệu múa của thần nữ, hoặc khiến thần nữ múa không theo kịp sẽ thắng.”

Hoàng đế nhớ lại “Hồng mai khúc” của nàng khẽ cười, nha đầu này có vẻ kiêu ngạo về tài múa của mình, dưới kia có bao người sẽ diễn tấu, nàng sẽ chịu được sao. Nhưng ngài cũng cảm thấy thú vị.

Vì vậy hoàng đế đồng ý theo nàng, đồng thời cũng kêu nội thị lấy ba thước gấm Cẩm Sa cùng áo khoác lông sói thưởng cho nàng. Ngài quên mất phải thưởng cho nha đầu này nữa, nàng cũng bỏ công bỏ sức mà.

Các vị nương nương nhìn nàng, gấm Cẩm Sa là cống phẩm lại còn hiếm, Miên Hòa công chúa được sủng cũng chỉ có ba thước, nhiều vị trong cung còn không có. Mà áo lông sói càng trân quý, trong cống phẩm chỉ có ba chiếc, hoàng đế, hoàng hậu mỗi người một chiếc, vậy mà chiếc thứ ba lại cho Dương Tử Khâm.

Mà ở dưới, chúng quý nữ sai người lấy nhạc cụ, đàn tranh, huyền cầm, đàn không hầu, tỳ bà, đàn nguyệt, đầy đủ các loại, đa dạng màu sắc.

Hoắc Mộ Ngôn rót một chén rượu, đưa lên miệng uống, không hiểu sao hắn đang cảm thấy Dương tứ tiểu thư giống A Ưu chàng nuôi đang xù lông, có chút buồn cười.

A Ưu là con mèo Ba Tư mà Định An Hầu nhặt được ở biên cương sau khi đánh trận.

Mà Dương Tử Khâm đã thay lại Áng Vân, nàng phải giúp Cẩm Phường bán Áng Vân mới được. Tóc nàng chỉ đơn giản được buộc lại bằng dây lụa vàng cam, nàng sợ lát nữa tóc lại bung ra mất.

Dương Tử Khâm đứng giữa yến tiệc, đợi người đầu tiên muốn tham gia đấu.

Đồng Hiên quận chúa sai người đặt cổ tranh của mình xuống, nhìn Dương Tử Khâm nói: “Hy vọng Dương tứ tiểu thư không khiến bản thân mình mất mặt.

Phòng Quyết Thư nhìn về phía dưới, khẽ hỏi: “Các tỷ muội đoán xem nàng ta trụ được bao lâu? Thời gian hai chén trà?”

Miên Hòa lắc đầu nói: “Nhiều nhất, một chén trà”

Tề Thu Ngọc vừa nhìn, tay vẫn bóc quýt nói: “Vậy ta phải bóc nhanh chút, không lát kết thúc nhanh quá Thanh Thanh lại không có gì ăn lấy lại sức.”

Dương Tử Khâm thủ một thế múa như đang tựa cây, Đồng Hiên quận chúa dẫn nhạc trước, Dương Tử Khâm múa theo. Dương Tử Khâm từ từ múa theo, động tác như dẫm lên từng âm đàn. Người xem cảm giác như họ đã tập luyện trước với nhau rất nhiều vậy.

Nhưng ngay lập tức, Dương Tử Khâm đã thừa thời cơ nắm lấy quyền làm chủ, khiến Đồng Hiên đàn theo nhịp múa của nàng.

Đồng Hiên có chút kinh ngạc, lại cắn môi nhìn theo, phát hiện một nhịp trống của Dương Tử Khâm, nàng lập tức đẩy nhạc lên cao trào, khiến âm thanh dồn dập hơn, bắt Dương Tử Khâm phải múa nhanh hơn.

Dương Tử Khâm nhếch miệng, nàng múa nhanh hơn, cũng đồng thời đẩy mạnh động tác hơn, khiến Đồng Hiên có chút cuống cuồng đuổi theo.

Đột nhiên Dương Tử Khâm vung tay áo lên trời, rồi bắt đầu quay tròn thật nhanh.

Dương Tử Khâm quay càng nhanh, Đồng Hiên càng phải đánh đàn nhanh theo.

Áng Vân thật sự rất đẹp, lớp váy đè lên nhau, lại quay tròn vây Dương Tử Khâm ở giữa. Nàng như một thần nữ Đôn Hoàng giống như Tề Thu Ngọc nói, đang hạ phàm ngay khi hoàng hôn buông xuống.

Bỗng Dương Tử Khâm dừng lại, ống tay áo cũng vung về phía trước. Nàng đang là người dẫn nhạc, Đồng Hiên không kịp thay đổi theo nàng.

Một âm thanh chói tai vang lên, khiến mọi người giật mình, dây đàn của Đồng Hiên quận chúa đứt.

Dương Tử Khâm khẽ phúc thân: “Quận chúa thua rồi.”

Ba vị ở chỗ ngồi bật cười.

Lần đầu tiên Dương Tử Khâm tức giận khi lúc đấy ở Dương phủ, khi các nàng nói Dương Tử Khâm múa đẹp như vậy, nếu biểu diễn ở yến tiệc chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh diễm, như vậy sẽ tốt hơn cho danh tiếng của nàng. Còn Dương Tử Khâm thì giải thích là nếu nàng biểu hiện ra như thế, nhỡ đâu có người vì thế mà muốn cưới, nhưng thân phận nàng chỉ là đích thứ nữ, mọi người ở yến tiệc ai cũng thân phận cao như vậy, nàng chỉ có thể làm thϊếp. Đôi bên mỗi người một ý, ngươi không thuyết phục được ta, ta không thuyết phục được ngươi. Dương Tử Bội có chút rối rắm, cậu không muốn tỷ tỷ làm thϊếp, nhưng cậu cũng không muốn tỷ tỷ bị chúng quý nữ khinh thường.

Sau đó, Dương Tử Khâm đã hết sức bình tĩnh cười mà nhìn các nàng đồng ý, nàng còn nói nàng cần tập luyện thêm, nên hy vọng mọi người diễn tấu giúp nàng. Sau đó các nàng hẹn nhau ở Tề phủ để tập luyện, Dương Tử Bội đáng thương cũng bị kéo đi theo. Dương tứ tiểu thư hôm đó dựa vào sức dẻo dai của mình khiến tỳ bà của Tề nhị tiểu thư đứt dây, Thất công chúa gãy móng tay, Phòng tam tiểu thư và Lục công tử xin hàng vì không thể thổi được nữa còn nàng không chút thở gấp. Từ đấy về sau, không ai nhắc nữa, cũng biết rốt cuộc Dương tứ tiểu thư tức giận đáng sợ thế nào. Về sau cũng có một hai lần họ muốn thử thách Dương Tử Khâm, nhưng chưa lần nào thành công. Nghĩ tới móng tay mình mãi mới nuôi được, về sau Miên Hòa không muốn chơi trò này nữa.

Mà dưới kia chúng quý nữ đang có chút kinh sợ, ai cũng thấy Đồng Hiên quận chúa đàn xuất sắc đến mức nào, ai cũng thấy đoạn đầu là do Đồng Hiên quận chúa giữ quyền chủ động, vậy mà đến cuối cùng lại là nàng thua.

Ngũ công chúa tức tối ôm đàn không hầu tới. Miên Hòa chống cằm cười, nàng ta sẽ bị chỉnh chết.

Dương Tử Khâm vẫn nhường cho Ngũ công chúa dẫn tấu trước.

Nhưng sau một chén trà Dương Tử Khâm vẫn hòa nhịp vào tiếng đàn, thời gian đã bắt đầu lâu hơn của Đồng Hiên quận chúa, chúng quý nữ có chút mong đợi, hình như có cơ hội khiến Dương Tử Khâm thua.

Dương Tử Khâm khẽ cười, nàng chậm rãi lấy lại quyền chủ động trong cuộc, lại múa lúc nhanh lúc chậm, khiến cho Ngũ công chúa phải theo nàng.

Qua một khắc, trên trán Ngũ công chúa đã hơi rịn một tầng mồ hôi.

Miên Hòa cầm lên một quả quýt nhịn cười nói: “Thanh Thanh ra tay rồi, các tỷ nói xem vị quận chúa kia còn trụ được bao lâu?”



Tề Thu Ngọc lại đặt thêm một quả lên mặt bàn trả lời: “Trước khi muội ăn xong quả đó.”

Miêu Hòa mới bỏ miếng đầu tiên vào miệng, âm thanh không hầu đã dừng lại. Ngũ công chúa đàn tới gãy móng tay.

Dương Tử Khâm chân không run, mặt không đỏ nhìn Ngũ công chúa phúc thân: “Công chúa thua rồi”

Ngũ công chúa rũ tay áo xuống, che đi bàn tay có chút run của mình.

Miên Hòa bật cười, đáng đời.

Chúng quý nữ có chút hoảng hốt nhìn Dương Tử Khâm.

Hoàng đế ngồi thẳng lưng nhìn xuống, xem ra nha đầu này có chút lợi hại, bèn lên tiếng: “Các ngươi mau dùng sức chút đi chứ, Phượng Hoàng Cầm của trẫm còn đặt ở đó đấy.”

Chúng quý nữ trầm lặng, hai vị đàn tốt như vậy còn thua rồi, nếu các nàng lên, vừa có khả năng sẽ thua, không chỉ vậy còn khiến Dương Tử Khâm chiếm thêm nhiều nổi bật, các nàng có chút không cam.

Một âm thanh bên phía nam quyến vang lên.

“Tại hạ cũng muốn thỉnh giáo Dương tứ tiểu thư”

Dương Tử Khâm quay lại nhìn, nàng thấy Từ Chi Ân cầm sáo ngọc đứng nhìn nàng.

Dương Tử Khâm có chút cứng ngắc, khí thế gặp thần gϊếŧ thần gặp phật gϊếŧ phật của nàng có chút ỉu xìu, sao chàng lại chủ động tham gia chứ.

Tề Thu Ngọc có chút buồn cười nói: “Xem ra Từ Chi Ân lại chuẩn bị thắng rồi.”

Phòng Quyết Thư lắc đầu: “Chưa chắc đâu, lần trước muội ấy còn khiến cả ta với Tử Bội đầu hàng đó.”

Tề Thu Ngọc nhún vai, cúi đầu bóc quýt.

Nhìn Từ Mộ Chi đặt sáo bên miệng, Dương Tử Khâm cũng bắt đầu múa, tiếng sáo vang lên du dương.

Dương Tử Khâm chuyển động cơ thể uyển chuyển, lại thỉnh thoảng nhả ra vài lỗ hổng để chàng nắm quyền chủ động. Nhưng Từ Chi Ân không tranh thủ để dẫn tấu mà lại còn giúp nàng dùng tiếng sáo giúp nàng lấp kín. Nàng múa như nào tiếng sáo cũng như đệm giúp cho nàng.

Từ Chi Ân không muốn thi đấu gì hết, hắn chỉ cảm thấy nếu lần này không đứng ra hắn sẽ chẳng có cơ hội lần nào giúp nàng đệm tấu nữa. Hắn chỉ muốn vì giai nhân múa mà diễn tấu cho nàng.

Dương Tử Khâm nhận ra ý đồ của chàng. Một nam nhân thổi sáo cho ngươi không phải vì thi đấu rốt cuộc đang nghĩ gì? Từ Chi Ân, chàng đang muốn trêu đùa ta sao, chàng đang làm gì vậy, chàng đang hứng thú với ta sao. Chàng có nghĩ tới Đồng Hiên sẽ làm gì không. Chàng hứng thú với ta rồi thì sao, tìm cách tiếp cận ta sao. Rồi sao nữa, khi phát hiện ra ta thích chàng sẽ hỏi cưới ta sao. Rồi muốn ta làm thϊếp cho chàng, cùng Đồng Hiên thờ chung chồng sao.

Cứ từng suy nghĩ cứ thế nối tiếp nhau trong đầu Dương Tử Khâm khiến nàng cảm thấy đau lòng, bi thương cũng tràn ra từ mắt nàng.

Từ Chi Ân nhìn nàng bi thương khiến hắn sửng sốt. Tiếng sáo bỗng dưng ngừng lại khiến mọi người có chút hụt hẫng.

Dương Tử Khâm cụp mắt phúc thân: “Thời thế tử, ngài thua rồi”

Từ Chi Ân ngơ ngác nhìn nàng, bi thương của nàng đến từ đâu, sau lại đau khổ đến mức vậy, hắn có làm gì khiến nàng khó chịu sao.

Hoàng đế đập thành ghế có chút nuối tiếc.

Dương Tử Khâm nhìn chằm chằm Miên Hòa, trao cho nàng một ánh mắt. Miên Hòa hiểu ánh mắt của nàng, ôm theo huyền cầm đi về phía Dương Tử Khâm.

Phòng Quyết Thư khó hiểu hỏi: “Công chúa không lo cho móng tay của mình nữa à”

Tề Thu Ngọc đặt tất cả quýt vào một đĩa nhỏ trả lời: “Hai nha đầu đó chuẩn bị diễn kịch đó.”

Đúng vậy, dù sao Miên Hòa cũng thích Phượng Hoàng Cầm.

Hai nàng ở dưới đó, trước mắt mọi người diễn một màn kịch. Nhưng cũng không được quá lộ liễu, mấy cái gì mà trật chân ngã hay cố tình lỡ nhịp là không được rồi, mấy màn trước nàng múa tốt như vậy giờ mà như vậy chắc chắn sẽ bị nói là cố tình. Vì vậy họ dùng chiêu khác.

Trong cách nhìn của mọi người thì là hai người không ai nể ai, giằng co rất lâu, rồi trong lúc Dương Tử Khâm đẩy nhanh nhịp múa, thì Miên Hòa công chúa tìm được điểm nghỉ của nàng, rồi chuyển mình thành chủ, lại ngay lập tức đổi thành nhịp chậm, Dương Tử Khâm không kịp đổi theo, cúi đầu nhận thua.

Tiếng vỗ tay vang lên vì Phượng Hoàng Cầm cũng tìm được chủ nhân.

Mà chúng quý nữ cũng bỏ qua việc hai người có mối quan hệ cực tốt với nhau mà vỗ tay tán thưởng Miên Hòa công chúa, dù sao thắng Dương Tử Khâm là được.

Thư chiêu nghi nhìn sang Dương nhị phu nhân cười nói: “Nếu Miên Hòa ôm đàn lên sớm hơn một chút có khi về lại phải đau lòng móng tay nàng một thời gian rồi.” Giờ có lẽ nàng hiểu vì sao có mấy lần con gái nàng ôm móng tay gãy về than trời trách đất rồi.

Dương nhị phu nhân cúi đầu trả lời: “Chiêu nghi quá lời, nàng còn nhiều thiếu sót, là công chúa cầm nghệ hơn người, ở đây ai cũng cảm thấy thế.”

Hoàng hậu lại nói sang: “Dương nhị phu nhân khiêm tốn rồi, hôm nay ta cũng mới được thấy Thanh nha đầu múa, phu nhân cũng đem nàng giấu kỹ quá rồi đấy.”

Ở phía dưới nội thị đem Phượng Hoàng Cầm giao cho cung tỳ của Miên Hòa.

Dương Tử Khâm đi về chỗ ngồi, Tề Thu Ngọc đã đem một đĩa quýt đã bóc sạch sẽ đưa tới bên tay nàng nói: “Hôm nay thần nữ giáng thế, tiểu nữ tử không có gì đặc biệt để dâng nàng, đây là chút tâm tư của tiểu nữ, hy vọng thần nữ nhận lấy, độ cho chúng con độ kiếp bình an.”

Dương Tử Khâm bật cười, bỏ hết tức giận ra sau đầu, cầm quýt lên ăn. Tề Thu Ngọc thích bóc quýt, Dương Tử Khâm thích ăn quýt. Vì vậy mỗi lần trên bàn có quýt Tề Thu Ngọc đều đích thân bóc cho nàng, lúc đầu nàng còn có chút thụ sủng nhược kinh, về sau cũng quen dần.

Dương Tử Khâm là người như vậy, lúc giận lên rất đáng sợ, tìm cách làm khó người ta. Nhưng nàng lại mau quên, một khi đã quên thì cũng kệ ngươi, nàng cũng chẳng để trong lòng, là một người không tim không phổi trong lời Tề Thu Ngọc.



Tề Thu Ngọc huých vai Miên Hòa nói: “Xém chút nữa Phượng Hoàng Cầm thuộc về Từ Chi Ân rồi. Thật may sao Tử Khâm nhà ta không phải là một người trọng sắc khinh bạn.”

Phòng Quyết Thư bật cười.

Bỗng xung quanh các nàng xuất hiện một vài vị quý nữ đến gần bọn họ, có một người tiến lên nói: “Không biết Dương tứ tiểu thư học múa ở đâu, có thể đến phủ ta chỉ giáo một hai không, nếu như tiểu thư không có thời gian có thể cho ta biết ai là vũ sư dạy cho tiểu thư không?”

Tề Thu Ngọc nguýt dài nàng ta: “Tô nhị tiểu thư vậy mà nhanh chân phết nhỉ, lúc trước khi ta mới đến Yến Đài nghe các vị tiểu thư bàn về Dương tứ tiểu thư ấy là câu sau còn khó nghe hơn câu trước. Ánh mắt nhìn tứ tiểu thư lúc đấu với Thời thế tử ấy là ai ai cũng như muốn lăng trì nàng. Vậy mà bây giờ chạy đến nhờ nàng chỉ giáo cơ à. Thật đáng tiếc quá, Dương tứ tiểu thư tự học thành tài, thiên phú hơn người, không thể giới thiệu vũ sư cho Tô nhị tiểu thư rồi. Nhưng mà ở Vũ giáo phường cũng có rất nhiều vũ sư, Tô tiểu thư có thể nói Tô phu nhân mời về cho ngươi. Còn về thời gian ấy mà, Dương tứ tiểu thư không có rảnh, đến bọn ta cũng khó khăn lắm mới có thể giành được một chút thời gian rảnh của Dương tứ tiểu thư. Tô nhị tiểu thư muốn giành người với ta hay muốn giành người với Thất công chúa đây.”

Mấy vị tiểu thư nắm chặt khăn tay, tức giận đi ra chỗ khác.

Dương Tử Khâm đút cho Tề Thu Ngọc một miếng quýt cười tít mắt nói: “Thưởng cho tỷ.”

Sau đó có hai hàng cung tỳ mang theo hoa đi vào, sau đó đưa cho mỗi vị tiểu thư một bông hồng đỏ, mỗi vị công tử một bông hồng xanh.

Miên Hòa giật mình nói: “Chết rồi, không ngờ phụ hoàng dùng đến trò này, ta đã phủ định rồi mà.”

Dương Tử Khâm định hỏi nàng là trò gì, giọng hoàng đế đã vang lên: “Như các vị đã thấy, trên tay mỗi người đều cầm một bông hoa. Trẫm hy vọng các vị tiểu thư có thể tặng hoa cho vị công tử tặng hoa mà mình vừa ý, và ngược lại. Các vị có thể nói gì đó biểu lộ tâm tình, cũng có thể không nói, vì dù sao tặng hoa cũng đã biểu lộ rồi. Trẫm hy vọng sau đó không có ai trên tay vẫn cầm màu hoa vốn có. Các vị tùy ý đi thôi.”

Dương Tử Khâm có chút bất lực quay ra nhìn Miên Hòa, tỷ cũng nhiều trò độc lạ quá rồi đấy. Mà Tề Thu Ngọc hỏi mọi người: “Các muội biết tặng hoa ai chưa?”

Dương Tử Khâm với Miên Hòa đồng thời lắc đầu.

Ba người quay ra nhìn Phòng Quyết Thư.

Phòng Quyết Thư mỉm cười nói: “Ta đi tặng Định An Hầu” rồi quay lưng đi.

Tề Thu Ngọc nắm tay Miên Hòa nói: “Đi thôi, đi tặng Dương Tử Bội.”

Dương Tử Khâm ngơ ngác, rồi giật mình xách váy chạy theo.

Tề Thu Ngọc và Miên Hòa ném hoa cho Dương Tử Bội rồi quay lưng về chỗ ngồi.

Dương Tử Khâm chạy đến chỗ Dương Tử Bội, đưa hoa cho người đứng bên cạnh cậu rồi nói: “Phòng nhị ca cầm tạm nhé, muội không có ý gì đâu, nhưng muội cũng không biết đưa ai.”

Nói xong nàng cũng chạy về chỗ ngồi.

Phòng nhị công tử bật cười. Phòng nhị công tử là ca ca của Phòng Quyết Thư, Phòng Quyết Châu, hiện đang là việc ở Đại lý tự, thỉnh thoảng nàng đến Phòng phủ cũng có gặp hắn, tính tình hắn thật thà thẳng thắn lại dễ gần. Dương Tử Khâm đưa hoa cho hắn cũng chẳng cần nghĩ nhiều.

Nam nhi Đông Hoàng quốc mười tám làm lễ đội mũ quan xong liền có thể lấy vợ. Mà nhiều vị thiếu niên lang cảm thấy tuổi mười tám trai tráng nên báo ân đất nước, nên không lấy vợ ngay. Mắt thấy nhiều vị con cháu bên cạnh mình đã mười chín hai mươi mà ngay cả ý trung nhân cũng không có, hoàng đế đúng là vội đỏ cả mắt.

Dương Tử Khâm về đến chỗ ngồi thì thấy các vị công tử đang xếp hàng tặng Miên Hòa công chúa và Tề nhị tiểu thư. Nàng cười cười rồi cầm quýt lên ăn tiếp.

Một bóng người bỗng che đi tầm mắt nàng. Dương Tử Khâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ tiểu tướng quân, nàng xém nghẹn quýt. Hai vị ngồi bên cạnh dừng việc nhận hoa nhìn sang.

Hít một hơi nàng hỏi: “Hạ tiểu tướng quân đây là có chuyện gì sao?”

Hạ Vân Hiên đưa hoa cho nàng rồi nói: “Tại hạ tới tặng hoa cho Dương tứ tiểu thư.”

Dương Tử Khâm ngơ ngác gật gật hỏi: “Hạ tiểu tướng quân không còn ai để tặng sao? Sao ngài không tặng công chúa?”

Hạ Vân Hiên nhìn sang hàng người trước mặt Miên Hòa. Các vị công tử giật mình không dám nhìn về phía này nữa, lập tức quay mặt đi.

Hắn trả lời nàng: “Tặng công chúa phải xếp hàng, tứ tiểu thư nhận tạm đi.”

Lúc sau, có bốn vị nội thị xuyên qua dòng người đang tặng hoa nhau mang hoa đưa tới trước mặt Dương Tử Khâm đưa nàng. Dương Tử Khâm ù ù cạc cạc nhận lấy hoa, nàng không hỏi là ai, nàng cũng không dám hỏi là ai.

Phòng Quyết Thư đi về phía các nàng, khuôn mặt có chút mất hồn, ngồi xuống.

Tề nhị tiểu thư bảo tỳ nữ lấy mấy bông hoa vừa nhận được đi, quay ra nhìn bông hoa trong tay Phòng Quyết Thư hỏi: “Phòng tam tiểu thư gieo đào hoa vào lòng vị công tử nào rồi đây?”

Phòng Quyết Thư mặt đỏ bừng, nhỏ giọng trả lời: “Bùi tam công tử.”

Miên Hòa gom khoảng hai ba chục bông hoa đưa hết cho cung tỳ của mình quay phắt lại hỏi: “Cái gì, cái vị sáng nay nằm trên bia đỡ cho tỷ ném phi tiêu á hả?”

Tề Thu Ngọc há hốc mồm, mà Dương Tử Khâm cũng giật mình không kém.

Phòng Quyết Thư cúi đầu càng thấp, gật gật đầu, giọng nói lí nhí: “Hắn hỏi ta có thể cùng hắn đi du xuân một buổi không?”

Tề Thu Ngọc nín cười nói: “Vị công tử này suy nghĩ cũng thật đặc biệt.” Rồi nàng hơi nghiêm giọng nói tiếp: “Làm gì vậy? Ngẩng đầu lên! Thẳng lưng! Ưỡn ngực! Hóp bụng!”

Phòng Quyết Thư giật mình ngồi thẳng.

Tề Thu Ngọc lấy ngón tay đỡ cằm nàng ấy nói: “Quyết Thư tiên tử của chúng ta xinh đẹp thế này, Bùi gia tiểu lang quân kiếm được món hời rồi.”

Mấy nàng phá lên cười.

Mà hoàng đế sau khi thấy mọi người đã tặng hết hoa, liền công bố tan tiệc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play