Dương Tử Khâm muốn đi thăm Tiểu Bạch, nhưng nàng không đi được, nàng bị cảm. Dương Tử Bội lo đến luống cuống hết bưng trà thì bê nước lại còn than thở: "Dương Xuân Khiết không nói dối, muội ấy không nhìn thấy là người nào thật, nếu mà đệ ở đấy chắc chắn nhìn ra được ai đẩy tỷ."
Dương Tử Khâm lắc đầu cười kêu cậu sắp thành ma ma của Đông các rồi.
Dương nhị phu nhân chân trước tiễn đại phu đi chân sau liền đi dâng hương. Bà phải cầu phúc cho con gái, trong một tháng bà đã mời đại phu hai lần rồi, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Rương thuốc ở Đông Các cứ một hòm lại tiếp một hòm nối đuôi nhau, Đông Các mấy ngày bị hun cho toàn mùi thuốc, Dương Tử Khâm cũng trải qua Tết Đoan Ngọ trên giường.
Trong nửa tháng hun người bằng thuốc nàng còn nghe Liên Anh kể là hoàng hậu sau khi biết chuyện bèn gửi Nữ Tắc cho tất cả các tiểu thư ở trên thuyền hôm đó, mỗi người phải chép mười lần. Dương Tử Khâm lắc đầu, bút tích của Miên Hòa lớn quá rồi.
Dương Tử Khâm tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng thì đã khỏe mạnh trở lại.
Dương Tử Bội nhìn tỷ tỷ vừa xuống giường đã muốn tới Định An Hầu phủ liền nhăn mặt: "Tỷ tới đó làm gì thế, tỷ quen với Định An Hầu lúc nào vậy? Đệ nghe nói muốn gặp ngài ấy phải gửi bái thϊếp từ sớm, còn chưa chắc ngài ấy sẽ gặp cơ. Trên phố nói cổng chính phủ Định An Hầu có khi còn không dùng được nữa vì lâu ngày không sử dụng đó."
Dương Tử Khâm cũng không biết phải làm sao, nàng muốn đi thăm Tiểu Bạch. Vì vậy tiện đường đi tới Cẩm Phường thì nàng ghé qua phủ Định An Hầu đưa bái thϊếp. Nhìn thị vệ đứng canh cửa Dương Tử Khâm có chút chùn bước, hắn không mặc áo giáp nhưng nhìn tư thế lưng hùm vai gấu, hiên ngang như một Môn Thần.
A Diên có chút sợ hãi trong lòng, nhưng đưa bái thϊếp còn để tiểu thư tự đưa thì nô tỳ như nàng cần để làm gì.
Dương Tử Khâm vỗ nhẹ vào tay A Diên an ủi, nàng ấy sợ là chuyện có thể hiểu được, đây chỉ là bản năng bình thường của con người.
Gác cửa nhà tể tướng cũng là quan thất phẩm, Dương Tử Khâm tiến tới thi lễ: "Tiểu nữ Dương gia Dương Tử Khâm, hôm nay muốn đưa bái thϊếp tới hầu phủ, hy vọng vị....đại nhân này có thể chuyển tới hầu gia giúp."
Dương Tử Khâm càng nhìn càng thấy giống người trong quân doanh, nàng cũng không biết phải xưng hô như thế nào.
Mà vị thị vệ kia sau khi nghe xong thì khoa trương há hốc mồm, sau đó thì sầu não, rồi lại luống cuống mở cửa cho nàng: "Hầu gia có nói, Dương tứ tiểu thư tới thì có thể trực tiếp đi vào, nhưng hôm nay hầu gia không có trong phủ, nhưng không sao, tiểu thư có thể vào, ta có thể dẫn tiểu thư đi thăm Tiểu Bạch."
Dương Tử Khâm luống cuống đi theo, nàng còn có đãi ngộ này nữa sao, chắc cũng là nhờ phúc của Tiểu Bạch, không e là nàng cũng là một trong những người bị từ chối ở cửa rồi.
Vị thị vệ kia vừa dẫn nàng đi vừa nhiệt tình giới thiệu: "Ta tên là Trương Sâm, mọi người hay gọi ta là Tả thống lĩnh, nhưng tiểu thư sau này gọi tên ta là được, hầu gia phân phó rồi, sau này tiểu thư chỉ cần nói tên là có thể vào hầu phủ, không cần phải đưa bái thϊếp. Tiểu Bạch đang ở chuồng ngựa ở phía Đông cùng Truy Phong, ta dẫn tiểu thư đi. À, đúng rồi, nếu tiểu thư mệt thì có thể uống chén trà trước, để ta sai người đã."
Dương Tử Khâm nhìn vị ả thống lĩnh đang nhiệt tình không thôi có chút ngơ ngác, hình như nàng có chút trông mặt mà bắt hình dong rồi. Vị thống lĩnh này trông dáng vẻ hơi đáng sợ một chút, nhưng xem ra là một đại hán nhiệt tình. Nàng gật đầu: "Vậy lần sau tiểu nữ đến lại làm phiền Tả thống lĩnh rồi."
Trương Sâm xua xua tay: "Không dám không dám, tiểu thư gọi Trương thống lĩnh cũng được, Tả thống lĩnh vốn là để đám thuộc hạ gọi, tiểu thư gọi vậy ta hoảng hốt lắm . Lần sau tiểu thư có thể nói với thị vệ gác cổng, ai dám cản tiểu thư, tiểu thư cứ việc nói với hầu gia, hoặc là trong phủ có ai dám vô lễ với tiểu thư, tiểu thư cứ nói với hầu gia". Hắn gãi đầu khổ não: "Ta hôm nay chỉ là bị hầu gia phạt đứng canh cổng mà thôi".
Dương Tử Khâm lại khẽ gật đầu nói bản thân nhớ rồi, thật ra nàng muốn nói, nàng và hầu gia cũng không thân thuộc đến thế nhưng nàng cảm thấy như vậy sẽ tạt một gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của Trương Sâm.
Hầu phủ rộng lớn, nhưng không thích rườm rà như Dương phủ mà tối giản hơn nhiều, nhưng lại không hề mộc mạc, những thứ cần có vẫn có, những thứ không cần sẽ không bày biện. Vì vậy mà Dương Tử Khâm cảm thấy ở hầu phủ rộng rãi thoáng mát hơn nhiều, đến không khí cũng có chút trong lành hơn.
Khi nhìn thấy Truy Phong, Dương Tử Khâm hiểu vì sao nó không thể tên là Tiểu Hắc, vì người ta có bộ lông màu vàng, lại còn óng ánh lên như tia nắng. Nhìn thân hình chắc khỏe của Truy Phong, Dương Tử Khâm gật gù, nó phù hợp với tên Truy Phong này.
Lại nhìn sang Tiểu Bạch đang vui vẻ ăn cỏ bên cạnh nàng có chút buồn cười, có đúng là một đôi ngựa không vậy, sao ngựa của người ta ngầu đến vậy, ngựa của nàng lại có cảm giác có chút ngốc thế này.
Dương Tử Khâm chơi với Tiểu Bạch và Truy Phong một hồi, lại dưới sự nhiệt tình mời gọi của Trương Sâm cưỡi Tiểu Bạch một vòng quanh một vòng để nó vận động rồi mới cáo từ. Xem ra thật sự là một đôi ngựa, Truy Phong sau khi thấy nàng cưỡi Tiểu Bạch thì đồng ý cho Dương Tử Khâm vuốt ve nó, tiểu gia hỏa này lúc đầu còn không thèm để ý nàng đâu.
Lúc nàng ra đến cổng rồi Trương Sâm vẫn còn nhiệt tình: "Tiểu thư nhớ thường xuyên tới chơi, Tiểu Bạch chắc sẽ nhớ tiểu thư lắm."
Dương Tử Khâm cười thi lễ đồng ý rồi lên xe ngựa.
Sau đó nàng dặn phu xe đánh xe tới Cẩm Phường.
Dương Tử Khâm muốn may vài bộ du y, lúc trước nàng không thích vận động nên không may du y, nhưng giờ nàng có Tiểu Bạch rồi, nàng cũng muốn may vài bộ cho kỳ săn bắn mùa thu.
Cẩm Phường nằm ở nơi hút mắt nhất con phố tơ lụa, cũng là nơi rộng nhất. Phía trước còn một khoảng sân lớn để khách nhân dừng xe ngựa. Trên tầng là phòng bao riêng dành cho tầng lớp có tiền. Mỗi năm ra một sản phẩm mới, mỗi mùa ra một mẫu y phục mới phù hợp với thời tiết. Sân viện đằng sau là nơi ở của các tú nương cũng như phường nhuộm. Cẩm Phường chỉ bán trực tiếp cho giới quan lại và thương nhân giàu có, còn có nhiều những đơn hàng từ trong cung.
Tất nhiên tất cả đều là ý tưởng của Miên Hòa.
Dương Tử Khâm đến nhầm ngày, hôm nay Cẩm Phường cực kỳ đông đúc. Vì đã vào hạ nên mọi người cũng bắt đầu mua y phục mới, đã vậy Cẩm Phường còn có mẫu váy mới cho mùa hạ nên càng đông đúc hơn thường ngày.
Các nàng có phòng bao sẵn ở phía trên, vì vậy Dương Tử Khâm trực tiếp đi lên lầu.
Sau khi chọn một vài mẫu du y đơn giản cùng chọn chất liệu thì nàng liền rời phòng bao.
Vừa mới đi ra khỏi phòng bao thì giọng nói của Đồng Hiên đã kéo nàng ngược lại: "Dương tứ tiểu thư đúng là khiến ta hiểu được kết giao được bằng hữu tốt thì có được những lợi ích gì, đến phòng bao của Cẩm Phường cũng có thể tùy ý đến đi như vậy. Nhưng tiểu thư hẳn là cũng có định lực hơn người, nếu là ta thì ta cũng ngại mà đến, đặc biệt là khi Thất công chúa không đi cùng tiểu thư."
Cùng là nói lời khó nghe, nhưng Dương Tử Khâm vẫn thích Tề Thu Ngọc hơn. Tề nhị tiểu thư muốn mắng người nghe liền biết là nàng đang mắng ngươi, Đồng Hiên mắng người lại cố tỏ ra mình là người hiền lành, đúng là âm dương quái khí.
Dương Tử Khâm quay lại thi lễ: "Tham kiến quận chúa. Quận chúa hôm nay đến Cẩm Phường mua y phục sao?"
Đồng Hiên đi về phía nàng: "Tất nhiên rồi, ta phải đến mua thêm y phục cho mùa hạ. Sao Dương tiểu thư vẫn mặc mẫu của năm ngoái vậy, Thất công chúa chưa ban thưởng cho tiểu thư sao?"
Dương Tử Khâm cũng lười để ý nàng ta, nàng mỉm cười thi lễ: "Quận chúa còn bận mua y phục, tiểu nữ còn có việc bận nên xin phép đi trước."
Dương Tử Khâm vừa định rời đi, Đồng Hiên nhấc chân dẫm lên chân váy nàng. Một tiếng rẹt vang lên rõ ràng giữa sự nhộn nhịp của Cẩm Phường, một mảnh lớp ngoài cùng váy của nàng nằm dưới chân Đồng Hiên.
Y phục mùa hạ của nàng chưa kịp tới, vốn đã là y phục năm ngoái, sáng nay còn bị hai tiểu gia hỏa kia cắn kéo tới kéo lui, giờ đã đến mức không chịu được một đạp của Đồng Hiên.
Đồng Hiên cũng chấn kinh, nàng chỉ muốn Dương Tử Khâm ngã xấu mặt ở đây, cũng không nghĩ tới nàng ta nghèo tới vậy.
Từ Chi Ân hôm nay theo Đồng Hiên tới Cẩm Phường vì mẫu thân bắt hắn đi, hắn tiện đường muốn mua một kiện y phục làm quà cho mẫu thân nên mới đi theo chưởng quầy lấy đồ. Vừa quay lại hắn đã nhìn thấy khung cảnh Đồng Hiên làm khó Dương Tử Khâm.
Từ Chi Ân hướng Dương Tử Khâm chắp tay: "Dương tứ tiểu thư. Là Đồng Hiên hôm nay cư xử không đúng mực, mong tiểu thư rộng lượng bỏ qua. Ta lập tức đi bảo người lấy một bộ khác cho tiểu thư, ta sẽ trả tiền nên tiểu thư cứ chọn bộ mình muốn là được".
Dương Tử Khâm tối sầm mặt nhìn Từ Chi Ân, sau đó nàng quay ra bảo người lấy Hạ Liên cho nàng. Một trong các mẫu mới đầu bảng của y phục mùa hè, muốn mua không cần chỉ có tiền, có quyền, mà còn phải là người mua hàng nhiều lần ở đây. Mẫu đầu bảng của các nàng được làm theo mười hai hoa thần theo bốn mùa. Luôn bán đắt nhất, cũng khó mua nhất.
Từ Chi Ân nhìn vị tiểu thư trông thanh khiết như một đóa hoa sen không nhiễm bụi trần đang thi lễ cáo từ có chút thất thần, mà khuôn mặt nàng lại lạnh nhạt như muốn nói ngươi tránh xa ta một chút, hắn cười khổ, đây là hắn cũng đắc tội nàng rồi chăng.
Dương Tử Khâm tức giận, không phải vì Từ Chi Ân đứng ra thay Đồng Hiên, giây phút váy rách nàng vẫn còn đang đổ tội cho Truy Phong và Tiểu Bạch.
Nhưng dù vô tình hay cố ý, Từ Chi Ân đã khinh thường nàng, hoặc do nàng quá nhạy cảm, nhưng lời Từ Chi Ân khiến nàng cảm thấy chàng nghĩ nàng không đủ tiền mua y phục ở Cẩm Phường giống như suy nghĩ của Đồng Hiên. Hai người đúng là phu xứng phụ tùy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT