Sau đó, có một vị nội thị mang lên một bộ ấm trà bằng lưu ly. Bộ ấm tinh xảo, hoa văn hoa mai được điêu khắc tinh xảo. Đặc biệt là lưu ly lấp lánh dưới ánh nến sáng rực của Yến Đài càng khiến người xem phải trầm trồ.

Đây là phần thưởng cho cuộc đấu trà. Có tổng cộng mười lăm người tham gia đấu trà. Bốn vị vẫn yên lặng ngồi yên nói chuyện rôm rả.

“Ui, nếu ta mà dùng bộ chén đó uống trà chắc ta không dám uống luôn đó, nhỡ mà làm rơi vỡ chắc ta khóc luôn” Phòng Quyết Thư nhíu mày nói

Tề Thu Ngọc đặt thêm một quả quýt đã bóc xong lên mặt bàn, hỏi: “Cược tiếp không?”

Dương Tử Khâm đút một miếng quýt vào miệng Tề Thu Ngọc, trả lời: “Cược, đại tỷ ta, Dương Như Ngọc”

Phòng Quyết Thư nói: “Ta theo Tử Khâm, hôm nay ta cũng được xem Dương đại tiểu thư pha trà rồi.”

Tề Thu Ngọc nhếch miệng: “Ta vẫn cược Từ Chi Ân.”

Miên Hòa cầm quả quýt đã bóc lên nói: “Ta cũng vẫn cược Từ Chi Ân.”

Dương Tử Khâm nhai quýt, khẽ lắc đầu, Tề nhị tiểu thư thật là.

Những người tham gia thi đấu lần lượt ngồi vào các bàn trà đã được chuẩn bị trước ở giữa yến tiệc.

Sau tiếng chuông, mọi người bắt đầu.

Dương Tử Khâm chống cằm, chuẩn bị thưởng thức khung cảnh nàng cảm thấy đến hiện tại là khung cảnh đẹp nhất nàng nhìn thấy trong cuộc đời. Từ Chi Ân pha trà.

Chàng ngồi đó, y bào xanh lam nhạt.

Lần đầu tiên nàng thấy chàng là lúc chàng đang biểu diễn pha trà ở yến tiệc của hoàng hậu đầu năm ngoái. Vị công tử đó yên tĩnh ngồi đó, hơi nước trà như đám mây uốn lượn, chàng như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh cách biệt với thế giới.

Giờ chàng ngồi ở đó, trong ánh nến sáng rực ở Yến Đài, cùng với bao người, vậy mà nàng vẫn cảm thấy chàng cách biệt riêng một thế giới, đặc biệt nhất, cũng yên tĩnh nhất.

Chàng vung tay áo, thực hiện một loạt động tác, rửa tay, đun nước, tráng ấm, cho trà, rửa trà, rót nước. Động tác của chàng không mềm mại uyển chuyển như vị đại tỷ đang ngồi cạnh chàng, chàng vẫn mang theo khí chất của một vị công tử mà vẫn đủ tao nhã, khéo léo.

Dương Tử Khâm nhìn chàng đến có chút thất thần.

Tề Thu Ngọc kề vào tai Dương Tử Khâm khẽ hỏi: “Sao, nhìn hắn pha trà thích hơn hay nằm trên lưng hắn thích hơn?”

Dương Tử Khâm giật mình nhìn Tề Thu Ngọc, khẽ nhớ đến buổi sáng nay, mặt thoáng hồng, trừng nàng ấy một cái rồi luống cuống nhìn tiếp xuống phía Từ Chi Ân.

Phòng Quyết Thư khẽ thở ra: “Động tác của Dương đại tiểu thư thật mỹ lệ.”

Từ cốc trà của Từ Chi Ân bay lên hơi trà tụ thành hình núi non rồi tan ra, lộ ra phần bọt trà ở phía dưới cũng mang hình sông nước.

Mọi người khẽ hít vào một hơi, rồi lại hít thêm một ngụm khi thấy hơi trà hình hoa mẫu đơn của Dương đại tiểu thư.

Dù buổi sáng đã được nhìn qua, nhưng mỗi lần như vậy ai cũng cảm thấy trầm trò mà.

Không khí rơi vào im lặng, mọi người trước là đang đợi xem bọt của ai sẽ tan trước, bọt càng giữ lâu, càng dành phần thắng.

Một lúc lâu sau, bọt trà của Dương Như Ngọc tan hết trước, mà bọt trà của Từ Chi Ân còn một ít, Từ Chi Ân chiến thắng sát nút.

Sau đó trà được chia ra cho đế hậu và một vài người bình phẩm. Tề Thu Ngọc sai người nhận trà của Tề thái sư qua.

Nàng nói: “Nào, chúng ta mau cùng nhau thay cha ta bình phẩm nào.”

Dương Tử Khâm nhìn về phía Tề thái sư thì thấy một vị quan khác đã đưa trà qua cho Tề thái sư, nàng khẽ cười, Tề thái sư chiều con gái là chuyện mà Đông Kinh ai ai cũng biết.

Tề Thu Ngọc rót một chén trà, nhét vào tay Dương Tử Khâm nói: “Nào, Dương tứ tiểu thư mau thưởng thức trà của Thời thế tử để biết bản thân thua như nào đi.”

Dương Tử Khâm chậm rãi uống, ừm, trà chàng pha ngon thật, nàng phải khích đại tỷ mua Áng Vân thôi.

Hoàng đế tuyên bố Thời thế tử thắng.



Các nàng hòa nhau.

Tiếp theo là thi vẽ, phần thưởng là một chiếc bút lông sói. Lông sói làm bút nói là hiếm, nhưng cũng không thể nói là quá hiếm. Nhưng chiếc bút lông sói trắng muốt này lại có thể nói là thập phần trân quý. Đầu bút không dính một chút tạp chất, thân bút lại được làm từ bạch ngọc, trắng lóa từ đầu đến đuôi.

Tề Thu Ngọc nói với Miên Hòa: “Bệ hạ hôm nay thật sự là dốc hết của cải để tổ chức yến tiệc hôm nay rồi.”

Miên Hòa trầm ngâm: “Có khi hôm nào ta nên dạo khố phòng của phụ hoàng một vòng, nhiều thứ hay ho vậy mà ta lại không biết.”

Ngũ công chúa ở phía trên đi về phía hoàng đế, thì thầm vào tai ngài.

Bốn vị đang ngồi đợi xem những ai sẽ tham gia để tiếp tục đánh cược thì giọng hoàng đế vang lên: “Dương tứ tiểu thư!”

Dương Tử Khâm giật mình, tiến về phía trước quỳ xuống.

Hoàng đế phất tay cho nàng đứng lên nói: “Dương tứ tiểu thư sẽ là giám khảo của cuộc thi vẽ tranh này”

Dương Tử Khâm ngơ ngác, cúi đầu phúc thân: “Bệ hạ, thần nữ tài học thô thiển, làm sao đủ tư cách đánh giá tranh của các vị công tử tiểu thư. Với lại không phải còn các vị đại nhân ở đây sao, làm sao đến lượt thần nữ bình phẩm.”

Hoàng đế nhìn xuống phía dưới nói: “Hôm nay Dương tứ tiểu thư sẽ là giám khảo vì hôm nay để công bằng mọi người sẽ vẽ cùng một chủ đề, đó chính là Dương tứ tiểu thư”

Dương Tử Khâm ngơ ngác nhìn về phía Miên Hòa, nàng ấy cũng ngơ ngác. Hoàng đế trị nàng còn chọn thời nữa à, hay do nàng quên không đi lên làm nền nên hoàng đế nhớ đến nàng rồi.

Hoàng đế nhìn nàng nói: “Mọi lần các vị bình thường đều là vẽ cảnh tĩnh, bữa nay trẫm muốn các vị thử tài vẽ cảnh động. Giai Khánh nha đầu nói nàng từng thấy Dương tứ tiểu thư múa trông như tiên nữ hạ phàm. Hôm nay Dương tứ tiểu thư múa, các vị vẽ, sau đó Dương nha đầu sẽ chọn ra bức họa mà nàng thấy đẹp nhất.”

Dương Tử Khâm chết đứng, nàng như cảm thấy tiếng sấm đánh trên đầu, tai nàng ù dần.

Hoàng hậu cùng Thư chiêu nghi nhìn thấy Dương nhị phu nhân đánh rơi ly trà trong tay nàng.

Miên Hòa, Tề Thu Ngọc, Phòng Quyết Thư, Dương Tử Bội nhìn chằm chằm Ngũ công chúa, cùng một suy nghĩ, nàng ta nhìn thấy khi nào cơ.

Thật ra Ngũ công chúa chẳng biết, nàng cùng mấy người kia bàn bạc, vốn là muốn Dương Tử Khâm đi lên bôi xấu, đến lúc ấy nàng ta múa như vịt chắc chắn sẽ xấu mặt trước tất cả mọi người. Các nàng đâm bừa, lại đâm trúng bí mật của Dương Tử Khâm.

Một vài vị quý nữ lấy khăn che miệng cười, rồi lại đăng ký tham gia, mấy nàng phải vẽ phải khoảnh khắc ngại ngùng của Dương Tử Khâm, để nàng ta nhớ rõ.

Hoàng đế nhìn nàng phất tay nói: “Ngươi cần gì thì mau đi chuẩn bị đi, các vị ở dưới ai muốn vẽ cũng có thể sai nội thị nhận giấy vẽ và màu nước.”

Dương Tử Khâm khẽ hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, trong lòng khẽ cười chua chát, ra là ông trời đang đợi nàng ở đây, từ sáng đến giờ chỉ là cơn bão nhỏ trước giông tố. Hóa ra cuộc đời yên bình của nàng kết thúc ở khoảnh khắc này. Nếu muốn cuộc đời yên bình của nàng chết, nàng phải chết thật huy hoàng không nuối tiếc. Dương Tử Khâm này không làm một chuyện gì nuối tiếc cả. Muốn nàng xấu mặt, nằm mơ, nếu hôm nay nàng không ăn miếng trả miếng thì tên của nàng sẽ được viết ngược lại.

Miên Hòa, Tề Thu Ngọc, Phòng Quyết Thư, Dương Tử Bội im lặng. Ai cũng hiểu rõ Dương Tử Khâm, ai cũng biết Dương Tử Khâm là một người khác với bề ngoài nhạt nhẽo, nàng ấy có giới hạn của riêng mình, một khi nàng ấy tức giận, thật sự rất khủng bố. Mà giờ đây, Ngũ công chúa đã khiến nàng ấy bùng nổ. Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng đấy mà thấy bình thường, giông tố chuẩn bị kéo đến rồi.

Dương Tử Khâm khẽ phúc thân bẩm: “Bệ hạ, thần nữ cần một ít phụ kiện, thần nữ xin phép ra sau chuẩn bị. Nhưng thần nữ cùng cần người tấu nhạc, xin bệ hạ cho phép Thất công chúa, Tề nhị tiểu thư, Phòng tam tiểu thư và đệ đệ thần nữ Dương Tử Bội lên diễn tấu.”

Hoàng đế trả lời: “Được, trẫm cho phép, mấy người mau chuẩn bị nhạc cụ”

Dương Tử Khâm đi theo cung tỳ ra phía sau, ngồi vào bàn trang điểm, sai A Diên trang điểm cho nàng. Nhìn bản thân trong gương khẽ mỉm cười. Chết cũng phải chết cho thật oanh liệt, nàng không muốn làm thϊếp mấy người đấy còn bắt ép nàng được à, huống hồ nàng còn mẫu thân với đại di ở đó, cùng lắm nàng cắt tóc đi tu, việc nàng không muốn, đừng ai hòng bắt ép nàng làm.

Mà ở ngoài, Miên Hòa ngồi bên huyền cầm, Tề Thu Ngọc ôm tỳ bà, Phòng Quyết Thư ngồi cầm huân và Dương Tử Bội cầm sáo ngọc. Tất cả đang đợi cơn thịnh nộ của Dương Tử Khâm. Bốn người trừng mắt nhìn Ngũ công chúa.

Mà Ngũ công chúa trong lòng đang vui mừng, nhìn dáng vẻ bốn người kia chắc đang bất bình cho Dương Tử Khâm, chắc chắn nàng ta không biết múa, vậy nên mấy người kia mới tức giận như vậy. Nàng cũng sai người chuẩn bị đồ vẽ, nàng phải vẽ Dương Tử Khâm xấu mặt một cách thật sinh động.

Mà Dương Tử Khâm bước ra đã thay đổi trang phục khác, mái tóc vấn cao, ở giữa cắm hoa điền hoa mai đỏ, vũ y màu đỏ, trông kín đáo, nhưng phần tay áo được thiết kế rộng, kéo dài xuống mặt đất, tay đeo lắc vàng, khi đi sẽ phát ra tiếng. Trên mặt nàng đeo khăn mỏng, giữa trán vẽ một đóa mai đỏ, mắt được vẽ diễm lệ hơn.

Cùng với tiếng linh đang, Dương Tử Khâm bước về giữa yến tiệc. Cả Yến Đài yên lặng, nhìn theo nàng.

Mà bốn người đang cầm nhạc khí mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, kiểm tra lại nhạc cụ. Ký ức lần trước Dương Tử Khâm nổi giận vẫn còn y nguyên, trong lòng chuẩn bị tinh thần.

Mà chúng quý nữ khẽ cười trong lòng, chuẩn bị kỹ như thế, đến lúc nàng ta như con vịt cạn giữa yến tiệc chắc buồn cười lắm.

Dương Tử Khâm nâng hai bàn tay lên trước mặt, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ tử tài mọn, hôm nay múa “Hồng mai khúc” giúp các vị vẽ tranh”

Cùng với tiếng tỳ bà vang lên dẫn nhạc, Dương Tử Khâm cũng uyển chuyển nâng tay, từng nhạc cụ dần vang lên, mọi người bắt đầu tấu “Hồng mai khúc”.

Hồng mai khúc, mở đầu e ấp như hoa mai mới nở, mà vị nữ tử mặc vũ y đỏ ở giữa yến tiệc cũng vậy. Động tác uyển chuyển, eo nhỏ dẻo dai. Mà khăn che mặt của nàng cũng từ từ rơi xuống, đôi môi đỏ thắm, trang dung diễm lệ, như một đóa mai đỏ. Hoa mai nở trong ngày hàn, chống lại mùa đông khắc nghiệt để khoe sắc đẹp nhất của nó vào đầu xuân. Mà theo từng chuyển động của nàng, ống tay áo vung bay của nàng, đóa hồng mai kiên cường khoe ra vẻ xinh đẹp của nó. Âm nhạc nhanh nàng cũng đang nhanh, như đang muốn nói, mau tới thưởng hoa. Mạnh mẽ, kiên cường đồng thời cũng nở rộ diễm lệ.



Dương Tử Khâm chống tay, lộn một vòng ra phía sau, mà vì vậy hoa điền rơi ra, búi tóc nàng cũng bị xõa ra.

Khi mọi người nhìn lại, mái tóc đen của nàng thả dài đến eo, theo động tác của nàng mà mái tóc tung bay. Giữa sắc đỏ ấy, màu đen càng trở nên đối lập, hút mắt một cách khác thường, không ai rời mắt được khỏi nàng.

Qua đầu xuân, khi hoa cỏ bắt đầu sinh sôi đầy sức sống mới, hoa mai đỏ cố bung sắc mình lần cuối cùng rồi lại tàn rơi. Khi mọi vật chuẩn bị khoe sắc, đắm mình trong nắng xuân thì hoa mai lại rơi rụng đầy đau thương.

Không chỉ động tác, ánh mắt Dương Tử Khâm cũng truyền đạt, đem bi thương truyền ra ngoài. Nhưng đóa hoa mai đỏ đó vẫn cố gắng một chút yếu ớt, đem chút diễm sắc của mình thể hiện ra ngoài. Để rồi khi tiếng nhạc trầm xuống, chỉ còn tiếng huyền cầm vang lên vài nốt, nàng vươn tay như muốn đón lấy cánh hoa cuối cùng nhưng đóa hoa mai đó hoàn toàn héo rụng, rơi xuống, khiến lòng người thương xót không thôi.

Tiếng nhạc kết thúc, toàn bộ yến tiệc rơi vào yên tĩnh, mọi người kinh ngạc.

Dương Tử Khâm đứng lên đi về phía bốn người vừa diễn tấu, tiếng chuông ở lắc tay nàng vang lên đặc biệt rõ ràng. A Diên cầm đến một dây lụa đem đuôi tóc nàng buộc lại.

Không biết tiếng vỗ tay của ai vang lên phá đi không khí này. Rồi sau đó càng ngày càng to, kéo dài mãi. Chúng quý nữ người ngơ ngác, kẻ tức giận.

Đến lúc hoàng đế lên tiếng, tiếng vỗ tay mới dừng lại.

“Thật đúng như Giai Khánh nha đầu nói, đúng là tiên nữ hạ phàm, Tĩnh Xu nha đầu đem nàng giấu kỹ quá rồi đấy.”

Miên Hòa quay sang lo lắng hỏi: “Thanh Thanh, muội ổn chứ.”

Dương Tử Khâm nhìn nàng nhoẻn miệng cười: “Muội ổn mà, còn chưa kết thúc đâu.”

Tề Thu Ngọc khẽ nắm tay Dương Tử Khâm, nàng hiểu nụ cười này nghĩa là không ổn, giông bão chưa đi qua, vẫn còn kịch hay ở phía sau.

Dương Tử Bội khẽ thở dài.

Hoàng đế nói với nàng: “Dương gia nha đầu múa chắc cũng mệt rồi, người về chỗ nghỉ ngơi đi, trẫm muốn thu hồi quyền giám khảo, lần này người chấm điểm là trẫm. Người đâu, thu tranh.”

Hoàng đế lại sai thêm người kê một chiếc bàn để trải tranh. Các nội thị được lệnh lấy tranh có chút khó xử, nhưng cũng lấy giấy vẽ của từng bàn đi tới phía giữa, trải lên mặt bàn.

Phía bên trên, đế hậu cùng các vị phụ huynh bật cười.

Phía dưới hầu hết là giấy trắng, có người vừa chấm được một nét mực, có người mới vẽ được một nét cong, có bức nét mực rơi vãi, chắc hẳn là làm rơi bút vẽ. Mọi người quá kinh ngạc nên không ai vẽ gì, mà bị hút hồn vào điệu múa của Dương Tử Khâm.

Nhìn qua nhìn lại, chỉ có ba bức là đã hoàn thành. Các vị nội thị mang tranh lên cho đế hậu.

Trong ba bức, một bức vẽ lúc gần cuối, khi nàng vươn tay như cố bắt lấy cánh hoa mai, trong mắt ánh lên chút bi thương.

Hai bức vẽ lúc đóa hoa mai đang nở khoe sắc, tóc đen ngang eo, váy đỏ diễm lệ, nữ tử đó còn đang khẽ cười.

Trong hai bức đó, một người vẽ động, một người lại vẽ tĩnh. Một người vẽ tóc đen tung bay, bông hoa như đang nở. Một người lại vẽ nàng đứng đó, khoe sắc như một đóa hoa đã nở xong.

Hoàng hậu che miệng cười nhìn hoàng đế hỏi: “Bệ hạ nhìn quen rồi nên nhìn ra được bút pháp của ai rồi đúng không?”

Hoàng đế gật gật đầu, quay ra hỏi hoàng hậu: “Nàng thích bức nào hơn?”

Hoàng hậu nghiêm túc nhìn rồi trả lời: “Mỗi bức một vẻ, nhưng bức kia có chút bi thương, bức này tuy đẹp nhưng lại hơi an tĩnh, thϊếp thấy bức động hợp ý thϊếp nhất, vì dù sao Thanh nha đầu cũng đang múa mà.”

Hoàng đế cũng gật đầu nói: “Trẫm cũng thấy vậy.”

Mà trong lúc đấy, ở chỗ ngồi, Tề Thu Ngọc nhẹ kéo tay Dương Tử Khâm hỏi: “Muội định lát nữa làm gì.”

Dương Tử Khâm nhìn về chúng quý nữ khẽ nheo mắt: “Múa, cho bọn họ mệt chết luôn.”

Sống lưng ba người khẽ lạnh, trong lòng thầm chúc các quý nữ bình an, cũng có chút thấy đáng đời bọn họ.

Mà bên kia, hoàng đế đã chọn xong, ngài khẽ thì thầm vào tai đại tổng quản bên mình: “Thu lại, cất gọn vào, kiểu gì mấy tiểu tử đấy cũng đến chỗ trẫm đòi.”

Nói rồi ngài cao giọng tuyên bố: “Vòng này Hoắc Vũ Nhật thắng, người đâu, mang bút thưởng cho hắn.”

Mọi người đều nhìn qua thấy nội thị đem bút lông sói tới chỗ Định An Hầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play