Sau trò chơi ở thao trường phần lớn mọi người đã hơi thấm mệt, người xem mệt, người cổ vũ mệt, người thi đấu càng mệt.
Hoàng đế đã thực sự thể hiện sự chu đáo tận tâm của mình, ngài đã sắp xếp xong cho mọi người chỗ nghỉ ngơi, tắm rửa thay đồ.
Dương Tử Khâm và Phòng Quyết Thư được mời đến Miên ao của Miên Hòa. Nàng ấy đã thiết kế ao này, còn kết hợp với đường dẫn nước vào và thoát nước ra. Cùng với chế độ đông ấm hạ mát, ao đã trở thành một đặc quyền chỉ có ở một vài vương phủ khi được hoàng đế ban thưởng cho thợ đến xây. Đến các nhà quan lại cũng không thể tìm cách tìm được bản thiết kế mà chỉ có thể mua ôn tuyền tự nhiên. Hoàng đế rất thích thiết kế này của nàng nên đã xây dựng ao ở phía sau tẩm điện Nhật Quang của ngài và Nguyệt Quang của hoàng hậu và hoàng tử để phục vụ việc tắm rửa. Vì Miên Hòa là người thiết kế nên nàng và đại di cũng có ao riêng trong điện mình. Ngài cũng xây dựng một ao to ở Vũ Ao điện cho một số phi tử và các công chúa khác cùng dùng. Dương Tử Khâm từng được Miên Hòa dẫn vào Vũ Ao điện vào mùa hè, ngâm mình trong làn nước mát, tất cả mọi ưu phiền đều có thể trôi đi. Mà ao ở Vũ Ao điện thật sự rất lớn, có thể cùng lúc chứa cả ngàn người, bơi từ bờ bên này đến bờ bên kia cũng mất rất nhiều sức. Mà ao ở hoàng cung thật sự là tinh tế đến tận cùng, thành ao lát đá cẩm thạch, ở giữa còn có thể tùy ý xây dựng các kiến trúc khác nhau. Ở Miên điện ở ngay chính giữa là các đài sen, lá sen, Miên Hòa nói, nằm trên đó được nước bao quanh đúng là sướng như lên trời. Miên Hòa còn định làm một cái nhỏ ở nhị phòng Dương gia mà Dương nhị phu nhân đã cản lại, nàng ấy cảm thấy nếu thật sự xây ao thì nơi ở của nhị phòng sẽ biến thành đại phòng mất.
Dương Tử Khâm, Miên Hòa và Phòng Quyết Thư vừa thả mình chìm trong Miên ao vừa nhỏ giọng bàn tán về chuyện ngày hôm nay.
“Quyết Thư, ta không ngờ tỷ lại tiến bộ lên đó, lúc đó muội ngã ra sau mà giật mình luôn.”
...
“Tử Khâm, hôm nay trận hình đứng cùng muội dưới võ đài là gì thế, sao lại có diễm phúc vậy ta, được đứng giữa tứ đại tài tử.”
...
“A Xu, sao sáng nay tỷ lại bày trò sự thật hay hành động làm gì chứ, sáng nay tim muội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Có khi nào bệ hạ ngứa mắt muội không, sao ngài ấy chỉnh muội suốt vậy.
...
“Thanh Thanh nhà ta hôm nay luôn được đứng cạnh thiếu niên lang của phụ hoàng luôn đó, có khi nào vận đào hoa của muội đến rồi không?”
...
“Tử Khâm, muội đến gần Định An Hầu như vậy có cảm nghĩ gì không, có thể chia sẻ với ta không?”
...
“A Xu, lát nữa trong dạ yến mà có vụ thể hiện tài hoa ta và Quyết Thư xin phép làm khán giả nhé. Có gì tỷ phải yểm hộ bọn ta đó, muội phải năn nỉ bệ hạ hộ bọn ta nhé.”
“Không sao, vụ đấy muội cứ để ta lo.”...
Dương Tử Khâm để mái tóc của mình xõa thẳng, chỉ mặc trên người bộ quần áo lụa trắng, chui vào ổ chăn trên giường của Miên Hòa. Nàng không muốn dậy thay quần áo, nàng muốn ngủ luôn mộ giấc dù giờ chưa phải giờ ngủ của nàng. Nhưng nàng bất an, mắt nàng liên tục giật nãy giờ. Hay là giờ nàng giả ốm để nghỉ ngơi ở Hòa An đài. Nghĩ rồi nghĩ nàng lại bật dậy vươn nhẹ vai rồi gọi A Diên vào giúp nàng thay y phục. Hôm nay nàng dẫm vào long mạch của hoàng cung mà. Nên khả năng dù nàng có nằm đây, hoàng đế cũng có thể gọi y quan đến xem bệnh cho nàng mất. Nên nàng tốt nhất dậy đi thôi, đỡ phải chọc ngài ấy. Miên Hòa đi vào, nàng ấy đã thay thành một một bộ váy màu bạc, bên trong lót một lớp vải bạc bóng, hoa văn đám mây thật to thêu chìm. Khi nàng bước đi như tiên nữ hạ phàm, còn xung quanh chính là đám mây mà nàng dùng để hạ phàm vậy.
Nàng xoay người, khoe: “Đẹp không, thiết kế mới của chúng ta mà tỷ dặn Cẩm phường làm sớm đó, đến tận tháng sau mới bắt đầu bán cơ. Tên gọi là Áng Vân. Bộ của muội là màu hoàng hôn, của Quyết Thư là màu xanh dương, của Thu Ngọc là màu vàng hoa cúc.”
Dương Tử Khâm nhìn bộ váy của mình, không mỗi lớp là một màu cùng tông đổ màu dần nhạt giống thiết kế mới đây, không phải lớp bên trong bóng màu giống của Miên Hòa, mà là mỗi lớp một màu khác nhau trong gam màu vàng đỏ cam hồng, khi đi các lớp màu trực tiếp đè lên nhau, tạo nên cảm giác như đang đắm mình trong hoàng hôn. Nàng khẽ bật cười, có khi nào vì nàng nhan sắc bình thường nhất nên luôn để lại cho nàng bộ sặc sỡ nhất không.
Cẩm Phường là do các nàng lập lên, mỗi người góp một phần công sức, nhưng chủ yếu người mở đầu vẫn là Miên Hòa. Du y chính là sản phẩm tâm đắc nhất của Phòng Quyết Thư, vừa thoải mái vừa xinh đẹp, nàng ấy chỉ muốn mặc du y cả đời.
Dương Tử Khâm khoác Áng Vân lên người, lại giật mình quay qua hỏi: “Thu Ngọc đến rồi sao? Muội còn tưởng hôm nay tỷ ấy không đến.”
Tề Thu Ngọc, nhị tiểu như nhà nhất phẩm thái sư, phía trên còn một tỷ tỷ ruột đã gả cho Nhị hoàng tử, nhưng cũng là đích nữ. Tề thái sư là thái phó của hoàng đế khi ngài là hoàng thế tử, sau khi ngài lên ngôi liền phong là nhất phẩm thái sư.
Chuyện về Tề Thu Ngọc có rất nhiều, cũng rất thú vị, đồng thời cũng rất dài, con người nàng ấy như một bông hoa sen, phải mở ra từng lớp từng lớp.
Các nàng tụ tập lại với nhau phần lớn là vì từ giây phút đầu tiên đã hợp ý nhau, riêng Tề Thu Ngọc thì lại là không đánh không quen nhau.
Tề nhị tiểu thư thanh cao thành thói, quen nhìn đời bằng nửa con mắt, hoàng đế còn phải kính trọng cha nàng, nên nàng cũng chẳng đặt các công chúa vào mắt.
Lúc đầu nàng ấy ghét nhất cái tính tự cho mình là thông minh của Miên Hòa, lại ghét tính tình chỉ biết im lặng bỏ qua mọi chuyện của Dương Tử Khâm, ghét luôn cả tính cách chỉ biết đánh đấm của Phòng Thư Quyết.
Nói chung Tề nhị tiểu thư không chỉ ghét một hai người, ai nàng cũng thấy khó chịu, lại còn được trời ban cho một chiếc miệng lợi hại, cộng thêm đôi mắt phượng xếch lên. Tề nhị tiểu thư mà thấy khó chịu, có thể mắng người ôm đầu chạy về khóc đòi mẹ.
Ai mà chưa bị Tề nhị tiểu thư mắng đến hốc mắt đỏ hồng chắc chắn chưa được xếp vào hàng quý nữ.
Mà cũng vì vậy, có một lần nàng ấy đã bị nữ ma đầu ngũ công chúa hợp sức với các vị tiểu thư đẩy xuống hồ, rồi sai người đứng xung quanh, chỉ cần nàng ấy muốn lên bờ liền ném đá về phía nàng ấy.
Miên Hòa và Dương Tử Khâm đi qua không thể nhìn được nữa, liền kéo người tới, dọa sẽ báo lên hoàng đế, các nàng mới phất tay áo bỏ đi.
Vậy mà Tề nhị tiểu thư bước lên nhìn hai nàng chỉ nói một câu: “Hai người các người thú vị thật đấy.”
Vì chuyện đấy mà hoàng đế phải tặng rất nhiều đồ để an ủi Tề thái sư, cũng bắt công chúa và các vị tiểu thư đến tận nơi xin phép Tề nhị tiểu thư.
Về sau Tề nhị tiểu thư cũng đối xử với các nàng khác đi, Dần dần qua lại các nàng lại thành tri kỷ. Mà Tề Thu Ngọc là người lớn tuổi nhất, nên nàng ấy luôn coi mình là lão đại, muốn chăm sóc cho mọi người.
Tính Tề nhị tiểu thư là vậy, tính tình tự cao nhưng tâm địa không xấu, chỉ là nàng ấy quen rồi thôi. Chỉ cần ngươi là người của nàng ấy, nàng ấy sẽ đem ngươi sủng lên trời.
Dương Tử Khâm hôm nay trông xinh đẹp hơn thường ngày, chắc chắn là nhờ công dụng của Áng Vân. Đúng là người đẹp vì lụa, có Dương Tử Khâm ở đây, đảm bảo khi Áng Vân lên sàn sẽ bán rất tốt.
Dương Tử Khâm luôn được cùng các tỷ muội mặc sản phẩm đầu của Cẩm Phường. Sau đó chúng quý nữ sẽ suy nghĩ là, nàng ta chỉ là đích thứ nữ, nàng ta còn có, sao các nàng thua kém được. Đây là kế của Tề Thu Ngọc, cũng là kế khiến váy áo của Cẩm phường bán được nhất.
Miên Hòa cài hai chiếc thoa nhìn mặt trời làm từ hồng ngọc lên hai búi tóc nửa đầu của Dương Tử Khâm, kéo tay nàng vừa đi vừa nói: “Nào, Dương Tứ tiểu thư mau mau giúp cho Cẩm Phường phát tài nào, Tề nhị tiểu thư đã đợi người ở Yến Đài rồi đó”
Dương Tử Khâm bật cười.
Yến Đài là nơi tổ chức các loại yến tiệc của hoàng cung. Dương Tử Khâm không đến muộn, hoàng đế còn chưa đến. Nhưng mọi người đến sớm, chúng quý nữ đều đã tề tựu. Các vị công tử cũng đến sớm ngồi thành từng nhóm bàn luận với nhau, khi thì kinh thi, khi thì binh sách. Chỉ có nàng ôm giường nên giờ mới đến.
Miên Hòa đến luôn chiếm lấy ánh nhìn của mọi người, nay nàng mặc Ánh Vân bạc, lại càng thu hút ánh nhìn. Mà bên cạnh nàng, Dương Tử Khâm cũng khiến người khác nghiến răng không thôi. Nàng ta như đang đứng giữa ánh hoàng hôn, đi đến đâu mang theo vẻ đẹp của mây trời hoàng hôn đến đó. Đúng là người đẹp vì lụa, hôm nay trông Dương Tứ tiểu thư bớt mờ nhạt hẳn.
Nhưng âu cũng chỉ vì nàng ta chơi với Miên Hòa công chúa, nên mới luôn được đãi ngộ nhận được kiểu mẫu mới của Cẩm Phường mà thôi. Đợi đến lúc Cẩm Phường bán, các nàng phải mua được những bộ đẹp hơn so với nàng ta.
Dương Như Ngọc nghiến răng không thôi. Nàng đang mặc Xuân Hoa Mẫu Đơn của Cẩm Phường, lấy màu đỏ chủ đạo, khi đi sẽ tạo cảm giác như Mẫu Đơn đang nở. Kết hợp với trang dung diễm lệ, nàng ta cảm thấy hôm nay bản thân có thể đánh bại được cả Miên Hòa. Khi Miên Hòa bước vào như tiên nữ hạ phàm nàng đã rất tức giận. Nàng ta như tiên nữ hạ phàm, còn nàng chỉ như một bông hoa mẫu đơn trần tục. Nhưng Dương Tử Khâm bước vào nàng còn khó chịu hơn. Vì nàng cảm thấy nếu bản thân nàng mặc lên bộ váy đó, nàng sẽ trở thành người đẹp nhất dạ yến hôm nay, diễm áp quần phương.
Tề Thu Ngọc cùng Phòng Quyết Thư bước về phía các nàng.
Tề tiểu thư cao quý đúng là thích hợp với màu vàng này.
Tề Thu Ngọc khẽ phúc thân: “Tham kiến Thất công chúa. Thất công chúa hôm nay tiên tử hạ phàm, sao lại dẫn theo một Đôn Hoàng thần nữ theo thế này. Tiểu nữ tử kiến thức hạn hẹp, không biết có phải sản phẩn chuẩn bị lên tháng sau của Cẩm Phường không? Ôi, thật là người đẹp vì lụa, tiểu thần nữ hôm nay thật xinh đẹp.”
Miên Hòa che miệng cười, nói: “Tề Nhị tiểu thư quá khen, tiểu thư hôm nay cũng không phải mặc Áng Vân sao, cũng giống như thần tiên bước ra từ tia nắng, cũng xinh đẹp không tả xiết.”
Phòng Quyết Thư đứng một bên cười: “Cả ta nữa, cả ta cũng xinh đẹp không thôi.”
Sau đó cả bốn nàng bật cười.
Qua hội thoại của các nàng, chúng quý nữ cũng thu nhập được thông tin về Áng Vân, trong lòng quyết tâm tháng sau phải có một bộ thật đặc biệt ở Cẩm Phường.
Bên phía nam quyến, có người nheo mắt nhìn về phía đối diện, rót một chén rượu, ngẩng đầu uống.
Dương Tử Khâm nhìn Tề Thu Ngọc hỏi: “A Ngọc, sao hôm nay giờ tỷ mới tới, cả ngày hôm nay không thấy tỷ, ta còn tưởng tỷ không tới nữa.”
Tề nhị tiểu thư nhướn mi nhìn nàng: “Vị tiểu thần nữ này, hôm nay bản tiên nữ đi qua, thấy ở nơi đây chướng khí mù mịt, lại có người chuẩn bị độ đào hoa kiếp nên dừng chân lại để xem rốt cuộc hôm nay sét đánh nhà ai.”
Phòng Quyết Thư quay sang nhìn nàng: “Vị tiểu thư này, xin hãy nói tiếng người đi.”
Tề Thu Ngọc nhún vai trả lời: “Sáng ta dậy không nổi, chiều ta lười, tối bị bắt đi. Tới nơi thì thấy các vị quý nữ đang đè đầu Dương Tứ tiểu thư ra chê không có nữ tắc. Xong lại nghe chuyện sáng nay, ta liền hỏi các nàng sao lúc lăm le nhảy bổ vào lòng các vị công tử không nhắc đến nữ tắc đi, khi người khác phải chịu tội lại nhắc nữ tắc, mấy người muốn chưa chắc Dương tứ tiểu thư người ta muốn. Những gì mà ham muốn có được thì sẽ không bao giờ có được, chỉ những người không có lòng dạ đen tối mới được ông trời ưu ái. Nếu lần sau các nàng ghen tị có thể trực tiếp ngồi vào lòng vị công tử đấy xem người ta có muốn không hay là đạp các nàng ra một góc. Ta nói xong thì các nàng không thèm nói chuyện với ta nữa. Xong thì mấy muội đến.”
Miên Hòa bật cười, đồng thời giơ ngón cái lên cho nàng. Đây là ám hiệu của mấy nàng do Miên Hòa nghĩ ra, ý nghĩa là: Ngươi siêu tài giỏi, ta cực kỳ tán thưởng ngươi.
Tề Thu Ngọc nhìn qua Dương Tử Khâm hỏi: “Đâu, ta xem nào, đây vẫn là tuyệt tác của Vũ Vương gia chứ, hay muội rửa mặt rồi.”
Dương Tử Khâm chết đứng... nàng rửa mặt rồi. Nàng vội nói: “Mau, đi tìm Vũ Vương gia, ta phải nhờ ngài ấy vẽ lại, nếu không bệ hạ sẽ trị tội ta mất.”
Miên Hòa đứng một bên an ủi: “Không sao, phụ hoàng chỉ nói là tan yến, Hoa yến tan rồi, giờ là Dạ yến, là yến tiệc khác rồi, có gì lát nữa ta nói hộ muội cho, ta nói ta rửa đi ngài còn bắt Vũ Vương gia vẽ lại được chắc.”
Phòng Quyết Thư gật gù, Dương Tử Khâm cũng an tâm.
Rồi mọi người vào chỗ ngồi, dạ yến sắp xếp theo chỗ ngồi cố định.
Miên Hòa ngồi hàng cuối các công chúa, lại ngồi ngay bên phải Tề Thu Ngọc.
Phòng Quyết Thư là tiểu thư nhà quan tướng tam phẩm, ngồi ngang hàng với Dương đại tiểu thư nhà quan văn tam phẩm. Mà Dương Tử Khâm là đích thứ nữ nhị phòng nên ngồi ngay sau lưng Dương Như Ngọc.
Nhưng vì để phía sau nhìn rõ hơn, hàng ghế của Yến Đài xếp theo kiểu đằng sau cao hơn đằng trước một chút, nên Dương Tử Khâm không bị Dương Như Ngọc che mất. Mà váy lụa đỏ của Dương Như Ngọc như mặt trời, làm nổi bật lên bầu trời hoàng hôn ở phía sau nàng, khiến Dương Như Ngọc tức tối không thôi.
Dương nhị phu nhân ngồi phía cao phía sau chỗ quý phụ lắc đầu không thôi, mấy nha đầu này lại bày trò kinh doanh rồi, lần nào cũng đẩy nha đầu Thanh Thanh ra trước như vậy.
Mà ở chính điện đế hậu cũng đã đến ngồi vào chính tọa. Hoàng đế đứng lên tuyên bố khai tiệc. Trước tiên mọi người kính rượu đế hậu, rồi sau đó đợi đế hậu động đũa rồi thì mọi người cũng được động đũa.
Thức ăn dạ yến so với thức ăn ngọ yến càng thêm tinh tế. Nhưng sau khi ở thao trường về mấy nàng đã ở chỗ Miên Hòa ăn điểm tâm rồi, nên giờ Dương Tử Khâm chỉ có thể ăn thêm được một chút thôi.
Gắp một lát cá được thái mỏng lên ăn, Dương Tử Khâm khẽ híp mắt, đây là đồ ăn do đầu bếp phương Nam làm rồi. Dương nhị phu nhân là người gốc phương Nam về sau mới theo gia đình đến Đông Kinh, thỉnh thoảng bà sẽ xuống bếp vì vậy Dương Tử Khâm cũng phân biệt được một chút. Đồ ăn phương Nam làm sẽ thiên ngọt, đồ ăn phương Bắc sẽ tham đạm hơn.
Hoàng đế ước chừng mọi người cũng ăn được một lúc rồi, đến lúc bắt đầu công việc của ngài rồi. Vì thế ngài liền lớn giọng: “Thiết nghĩ mọi người cũng ăn uống no say rồi, vậy thì tất nhiên không thế thiếu những tiết mục để tăng thêm đặc sắc rồi đúng không? Mà ở đây trùng hợp đều là những tài tử tài nữ đứng đầu kinh thành. Chiều nay chúng ta thi võ rồi, vậy giờ phải đến thi văn đúng không. Đầu năm nay trong cống phẩm trẫm thấy có khá nhiều nhiều món đồ khá hay ho, hôm nay bèn lấy ra làm phần thưởng cho hôm nay, hy vọng các vị hôm nay dốc hết sức mình thể hiện.”
Rồi Thường đại nhân lại nhận mệnh bước về phía trước.
Dương Tử Khâm bóc một miếng quýt nhẹ bỏ vào miệng, trong lòng nghĩ Thường đại nhân thật đáng thương, các vị đại nhân đều là uống rượu thưởng nhạc, chỉ có Thường đại nhân phải vất vả phổ biến luật chơi.
Cuộc thi đầu tiên là đấu cờ, hoàng đế đã bày sẵn một thế cờ, người chơi phải đi quân đen, phải phá được thế cờ, khiến quân đen thắng, ngài ấy bảo đây là đề thi năm đó của thái tổ hoàng đế dành cho ngài, ngài phải dùng suốt một năm để suy nghĩ ra cách giải, đồng thời cũng đã thay đổi lại một chút thế cờ khiến nó khó hơn.
Dương Tử Khâm nghĩ trong lòng, bệ hạ hôm nay đúng là bỏ hết vốn liếng ra rồi.
Mà phần thưởng của cuộc thi này là một bàn cờ được làm từ ngọc bích. Quân trắng gần như trong suốt, quân đen khi giơ dưới ánh mặt trời sẽ có ánh lục, ngọc cầm vào tay mát lạnh, khi hạ cờ sẽ có tiếng hết sức thanh thúy.
Bàn cờ được mang ra giữa yến tiệc, các vị công tử tiểu thư muốn đánh cờ đều tiến về phía bàn cờ.
Phòng Quyết Thư kéo Dương Tử Khâm và Tề Thu Ngọc tới bàn của Miên Hòa, bốn người túm tụm vào định nói chuyện.
Hoàng đế phất phất tay cho nội thị ra lệnh: “Ngươi ra ghép thêm bàn vào chỗ A Xu, bốn nha đầu ngồi chen chúc một cái bàn nhìn có chật chội không, hôm nay mọi người đều thoải mái, ghép thêm bàn cho các nàng đi.”
Bốn người đứng lên phúc thân cảm tạ.
“Tạ ơn phụ hoàng”
“Tạ ơn bệ hạ”
Tề Thu Ngọc bóc một quả quýt nhét vào tay Dương Tử Khâm, lại quay ra hỏi Miên Hòa: “Miên Hòa, hôm nay bệ hạ định tổ chức những gì vậy, có gì vui không?”
Miên Hòa trả lời: “Muội cũng không quá rõ, muội chỉ bày trò buổi sáng thôi, nghe nói lát nữa còn đấu trà, thi vẽ với đấu nhạc.”
Phòng Quyết Thư ăn nửa quả quýt được Dương Tử Khâm truyền qua nói: “Vậy thì lát nữa Miên Hòa lại đứng nhất đấu nhạc thôi, muội đã chuẩn bị kỹ chưa đó.”
Dương Tử Khâm nhìn các vị đang đứng phía bàn cờ quay ra hỏi Tề Thu Ngọc: “Thu Ngọc tỷ không đến xem thử sao, tỷ đánh cờ giỏi lắm mà”
Tề Thu Ngọc vừa bóc quýt vừa lắc đầu trả lời: “Nếu là bàn cờ đó thì trong kỳ phổ của phụ thân ta cũng có, ta xem qua rồi, ta không giải được.”
Lại qua thời gian hai nén hương, bên dưới xôn xao, vẫn chưa có ai giải ra được. Hoàng đế lại lên tiếng: “Nếu ai giải ra trẫm tặng thêm cả kỳ phổ của tổ phụ cho người đó.”
Phía dưới càng xôn xao, kỳ phổ của thái tổ hoàng đế đó.
Tề Thu Ngọc nhìn xuống dưới nói: “Chúng ta đánh cược đi, xem ai là người giải được bàn cờ này, người thua sẽ phải bán ra mười bộ Áng Vân.”
Dương Tử Khâm cười, nhìn vẻ mặt của Dương Như Ngọc, đừng nói mười bộ, hai mươi bộ Áng Vân nàng cũng bán được. Nhìn vị trích tiên đang khẽ phẩy quạt bên dưới, nàng nói: “Được, muội cược Vũ vương gia.”
Vũ vương gia thật sự thích màu trắng, nàng nghĩ, y thay một bộ y sam khác vẫn màu trắng, chỉ có là hoa văn mây bạc được thêu chìm xuống khác với buổi sáng. Lại nhìn sang Miên Hòa, nàng thắc mắc, hai vị này có khi nào là hai vị tiên lữ cùng nhau hạ phàm không.
Phòng Quyết Thư cũng lên tiếng: “Vậy thì ta cũng cược Vũ vương gia”
Tề Thu Ngọc nheo mắt nhìn Dương Tử Khâm, đưa quýt vào tay nàng ấy rồi nói: “Ta cược Từ Chi Ân.”
Miên Hòa cũng nói: “Ta cũng cược Từ Chi Ân.”
Phía dưới bỗng nhiên yên lặng, mọi người cùng đổ dồn ánh nhìn, Vũ vương trên tay cầm một quân cờ đen, từ từ hạ xuống. Xung quanh toàn tiếng hít khí, có một người lên tiếng: “Thật sự phá được rồi!”
Mọi người bắt đầu rộ lên. Nội thị mang theo bàn cờ mang lên cho hoàng đế xem. Hoàng đế phất tay, bảo hắn mang cho các vị đại thần xem.
Tề thái sư nhìn thật kỹ bàn cờ, ngạc nhiên: “Vậy mà chỉ cần thắng nửa quân cờ, bệ hạ, nước đi này tuy không bằng bệ hạ năm xưa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vậy, Vũ vương gia đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Hoàng đế cười sảng khoái, tất nhiên rồi, trẫm với cha hắn đấu cờ có trận nào vắng mặt hắn đâu. Rồi ngài phất tay sai nội thị mang phần thưởng lên.
Dương Tử Khâm nhìn về phía Vũ vương khẽ cười, rồi quay lại nói: “Làm phiền hai vị bà chủ, giúp Cẩm phường buôn bán đại phát rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT