Sau ngọ yến, buổi chiều mọi người lại đi tới thao trường ở phía Đông hoàng cung.
Rõ ràng là hoa yến mà, rõ ràng thiệp ghi là hoa yến mà, sao hôm nay nhiều trò quá vậy, nàng nghĩ.
Lỗi này phải kể đến Miên Hoà công chúa. Nàng bận giúp phụ hoàng lên kế hoạch cho yến tiệc xem mắt trở nên hoành tráng để có thể áp đảo yến tiệc xem mắt của Hiền phi. Vậy nên thϊếp mời là do Hoàng hậu phát. Mà thϊếp mời tất nhiên sẽ không đến tay nhị phòng. Đến lúc nàng chợt nhớ ra là Dương Tử Khâm chỉ chắc chắn tham gia yến tiệc do nàng mời thì đã không kịp. Vì vậy nàng lấy một thϊếp mời rồi nhanh chóng ghi là hoa yến, trực tiếp gửi đến nhị phòng Dương gia.
Dương Tử Khâm bước chậm dần lại, từ từ lùi đến phía sau của dàn quý nữ. Nàng không muốn đi, nàng chẳng hứng thú với việc này, nàng cũng không hứng thú với đại hội xem mắt này. Sáng nay nàng bị giày vò đủ rồi, nàng muốn về Đông các của nàng.
Phòng Quyết Thư từ phía sau bắt lấy cánh tay nàng.
"Tử Khâm, muội nói xem bệ hạ định tổ chức gì ở thao trường đây. Có khi nào là đấu võ không? Vậy ta có thể tham gia được không? Ta muốn đấu với Định An Hầu, nghe bảo ngài ấy từng một mình thống lĩnh ba ngàn quân phá vòng vây gần một vạn quân địch đó. Ta muốn đấu với ngài ấy thử một trận xem sao. Muội nói xem, nếu ta gả cho ngài ấy thì sau này có phải hai bọn ta sẽ cùng nhau ra trận gϊếŧ địch giống phu thê Định An Hầu năm đó không?"
Phu thê Định An Hầu này ý chỉ phụ mẫu của Hoắc Mộ Ngôn.
Dương Tử Khâm nhìn sang nàng ấy thấp giọng trả lời: "Quyết Thư, năm ngoái bệ hạ mới ký hiệp ước đình chiến ba mươi năm với Tây Duy Nhĩ. Nếu tỷ muốn cùng Định An Hầu đi đánh trận, tỷ phải đợi ba mươi năm nữa, đến lúc đó, tỷ có thể dẫn theo cả con của hai người đi theo đánh trận đó."
Nghe đến việc có con đến từ miệng của một nữ hài mười ba tuổi, Phòng Quyết Thư mười sáu tuổi đã được mẫu thân dặn dò về việc phòng the bỗng im lặng, mặt đỏ lựng.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Dương Tử Khâm nghiêng đầu nhìn qua tưởng Phòng Quyết Thư vì Định An Hầu mà đỏ mặt. Nàng khẽ lắc đầu, các vị mỹ nam tử chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt tứ phương, thật đáng sợ.
Phòng Quyết Thư hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng để bản thân không nghĩ lung tung. Nàng nghĩ thật ra Dương Tử Khâm cũng không phải cố ý, có khả năng nàng không hiểu về chuyện đó, dù sao Tử Khâm cũng mới có mười ba, chắc là chưa được nghe về chuyện phòng the rồi.
Mà Dương Tử Khâm không phải cố ý thật.
Phòng Quyết Thư tự nhủ trong lòng rằng không sao, sau này khi Tử Khâm làm lễ chải tóc, nàng sẽ tặng cuốn bí kíp mà mẫu thân dạy nàng tặng cho Tử Khâm, để vị muội muội này được mở mang tầm mắt.
Dương Tử Khâm mà biết đến suy nghĩ này của Phong Thư Quyết, nàng sẽ dặn Phòng Thư Quyết không cần phải mang lễ vật đến nữa. Vì dù sao cũng có tiết mục công khai quà tặng giữa chúng quý nữ mà.
Thật ra những chuyện giảng cho thiếu nữ chuẩn bị lấy chồng như này thường sẽ do ma ma của các vị phu nhân dạy cho các vị tiểu thư. Nhưng Phòng phu nhân là người như nào chứ, nàng ấy là kiểu người dù không tới sa trường đánh trận cũng có thể quất roi khiến Phòng tướng quân quỳ xuống xin tha mạng, tính cách chỉ có thể nói là mười phần dũng mãnh.
Lần đầu tiên Dương Tử Khâm gặp nàng ấy còn bị sự nhiệt tình của nàng ấy dọa cho hơi lùi bước. Nhưng tính cách Phòng phu nhân hào sảng, lại hay nói mấy lời thẳng thắn. Trong giới quý phụ thế gia chỉ có Dương Nhị phu nhân là thỉnh thoảng nói cùng nàng mấy câu. Nhưng nàng ấy cũng chẳng quan tâm, dù sao giới quan lại không phải chỉ có quý phụ thế gia.
Mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, rất nhanh chúng quý nữ đã đi tới thao trường.
Thao trường của hoàng cung nếu dùng một từ để hình dung thì là rộng, hai từ là rất rộng và ba từ là cực kỳ rộng.
Đông Hoàng quốc được lập lên sau chiến tranh, hoàng đế lại thiện võ nên ngài đã hạ lệnh xây một thao trường cực rộng để cho binh sĩ, hoàng tử, thi thoảng một vài vị tướng quân cùng quan lại tập luyện. Nhiều khi hoàng đế cao hứng, họ còn có thể đánh trận giả ở thao trường.
Vậy làm sao một vị hoàng đế thiện võ vậy lại có thể xây dựng một thế cục kiềng ba chân giữa thế gia trăm năm, tướng gia và phu sĩ hàn vi một cách vững chãi đây. Đó là vì hoàng đế bệ hạ thiện võ nhưng tài văn chương cũng lại chẳng thua kém, chỉ có thể nói là văn thao võ lược, ngài tự dùng sức mình từ lúc làm hoàng thế tôn đến hoàng thế tử rồi giờ là hoàng đế chinh phục hết các thế lực đó. Từ năm chín tuổi đã ra trận, trải qua bao trận huyết chiến khiến chúng tướng sĩ đều thần phục, lại dùng tài năng của mình từng bước khiến thế gia trăm năm từng bước thán phục, trong lúc đấy lại không bạc đãi phu sĩ hàn vi, luôn tạo điều kiện để các vị nhân tài có thể ra sức vì dân vì nước.
Ba thế lực này vững như một chiếc kiềng ba chân, kiềm hãm nhau, lại cùng lúc luôn tuân lệnh hoàng đế. Vị hoàng đế như vậy chỉ có thể nói ngàn năm mới xuất hiện một người chân mệnh thiên tử như vậy.
Vì vậy dưới sự làm gương của hoàng đế, từ ngày Đông Hoàng quốc lập ra, người dân thần phục ngài, lại học hỏi ngài. Các vị nam tử ai ai cũng phải học văn võ song hành, dù không phải người người xuất chúng, nhưng cầm kỳ thư họa cũng phải học được căn bản, cưỡi ngựa bắn cung cũng như thế.
Dương Tử Khâm quét mắt nhìn quanh thao trường, một dàn chiến mã, bia bắn, cung, kiếm, đao, thương, ở giữa còn có một võ đài. Hoàng đế bệ hạ đây là tổ chức đại hội xem mắt sao, ngài trực tiếp tổ chức một đại hội võ thuật đi cho rồi.
Dương Tử Khâm hiểu nhầm hoàng đế, hoàng đế đơn giản chỉ là nghĩ văn võ luôn phải ngang hàng. Nếu ngươi muốn tổ chức một cuộc thi văn hoàng tráng, thì cuộc thi võ cũng không được qua loa.
Hôm nay Dương Tử Khâm đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác cũng không phải vì nàng chưa từng đi cung yến, nhưng cung yến được tổ chức tề tựu như này cũng là lần đầu tiên. Vì dù hoàng cung có tổ chức cung yến năm mới, các vị quan lại có thể mang theo gia quyến, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ được mời tới. Vì yến tiệc năm mới chỉ có quan tam phẩm trở lên mới được mang theo gia quyến, mà chỉ có thể là chính thất cùng đích tử đích nữ. Nàng và mẫu thân thì là trường hợp đặc biệt đến vì thϊếp mời của đại di và A Xu. Chứ trường hợp tất cả gia quyến của các vị đại thần từ con thê đến con thϊếp đều đến như này nàng lần đầu tiên thấy. Nhưng quan trọng nhất đến giờ phút này nàng vẫn chỉ nghĩ đây là một hoa yến, cùng lắm to hơn một chút chính là đại hội xem mắt của hoàng đế.
Cũng mệt cho nàng đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Vốn nửa tháng nay các vị tiểu thư đều chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi yến tiệc hôm nay, làm gì có chuyện tốt trên đời nào bằng việc hoàng đế muốn làm nguyệt lão. Mà nếu không phải vì tháng trước nữa nàng vào cung quá nhiều vì vị công chúa nào đó cảm thấy đặc biệt chán và bày nhiều trò thì nàng cũng không cách nửa tháng rồi không nhận tin tức xung quanh như thế. Nhị phòng thích yên tĩnh, Đại phòng lại không muốn Nhị phòng vượt mặt vì mối quan hệ trong cung nên cũng ém nhẹm đại yến tiệc hôm nay đến tận ngày cuối cùng mới thông báo. Mà Miên Dương quận chúa một phần mải tất bận để giúp hoàng đế chuẩn bị thật nhanh trong vòng nửa tháng, lại tưởng nàng biết rồi, nên cũng quên mất, đến lúc nhớ ra tính cách của nàng may thay kịp gửi thϊếp mời đến.
Mà ở phía Tây thao trường hoàng đế đã lệnh người chuẩn bị đầy đủ chỗ an tọa cho những người muốn làm khán giả. Lấy hoàng đế làm trung tâm, hoàng hậu, phi tử, công chúa, quận chúa cùng các vị quý phụ quý nữ ngồi bên phải ngài. Còn bên trái ngày là các hoàng tử, vương tôn quý tộc, các vị quan lại và chúng công tử.
Hoàng đế đứng lên, lại dõng dạc tuyên bố như để khai màn một đại hội võ thuật, à không, đại hội xem mắt của ngài chứ.
“Con dân Đông Hoàng ta không chỉ giỏi văn, lại còn giỏi võ. Năm đó trẫm cùng các vị phụ huynh theo chân hoàng thái gia tung hoành trận mạc, nay lại nhìn thấy các nam nhi Đông Hoàng ta dũng mãnh vô song, trẫm cảm thấy tự hào khôn xiết. Nhưng không chỉ vậy, trẫm biết, ở đây cũng có rất nhiều vị tiểu thư cũng không thua kém nam nhi. Vậy nên trên thao trường hôm nay, không phân biệt nam nữ, chỉ cần ngươi muốn thể hiện, vậy thì cứ tự tin tham gia. Hôm nay có trẫm ở đây, dù ngươi không thắng trên sàn đấu, thì trẫm cũng đã thấy sự tự tin, anh dũng quả cảm của ngươi. Mà đối với trẫm, đấy mới là phẩm chất đáng quý của một binh tướng trên sa trường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nay vẫn là đại hội xem mắt trẫm tổ chức. Vậy nên các vị tiểu thư công tử dù không tham gia vào trận đấu mà ngồi xem ở đây cũng hãy xem thật kỹ, nhỡ đâu các ngươi có thể tìm được lang quân hay nương tử ưng ý. Đến lúc đấy có thể nhờ trẫm se duyên cho.”
Rồi ngài phất tay về phía Thường đại nhân: “Ái khanh có thể tiếp tục rồi. Trẫm tuyên bố, trận đấu võ hôm nay chính thức bắt đầu”
Đấy ngươi nghe xem, tài ăn nói của một vị đế vương, lại không quên mục đích muốn làm thay việc cho Nguyệt lão.
Dương Tử Khâm nhìn các vị công tử tiểu thư đang hừng hực khí thế đối với thao trường, rồi nhẹ nhấc chân bước về phía mẫu thân đại nhân ở phía khu quan sát.
Hoàng hậu thấy Dương Tử Khâm đi về phía nữ quyến liền gọi nàng: “Thanh nha đầu, hôm nay con chưa nói câu nào với ta đâu, con qua đây ngồi với ta nè. Hôm nay các vị nương nương còn muốn chọn phò mã cho các vị công chúa. Con còn trẻ, hiểu được tâm tư của chúng nó, con mau qua đây giúp bọn ta đưa ra ý kiến đi”. Rồi nàng lệnh người chuẩn bị ghế ngồi cho Dương Tử Khâm.
Hoàng hậu cảm thấy nàng phải thay hoàng đế an ủi nha đầu này, hôm nay hoàng đế cao hứng, lại trùng hợp mang nha đầu này đùa hơi quá rồi. Nhớ lại đoạn hội thoại của nàng và hoàng đế, hoàng hậu thật sự không biết nói gì hơn.
Vừa nãy sau ngọ thiện, hoàng hậu cố tình tới giúp hoàng đế thay y phục, nàng có chuyện cần hỏi hoàng đế. Vừa cài túi thơm thoang thoảng mùi gỗ vào đai thắt của hoàng đế, nàng cười hỏi: “Hoàng thượng bữa nay sao lại kêu Tử Hoàng họa mày cho Thanh nha đầu? Người nên để lần đầu tiên họa mày của Tử Hoàng cho tân nương của hắn chứ. Lần đầu tiên bệ hạ họa mày không phải dành cho thần thϊếp sao, sao lại lấy ra thành trò trừng phạt của Tử Hoàng rồi.”
Hoàng đế đứng sững người, một lúc sau ngài nhỏ giọng oán trách: “Trẫm không có nghĩ tới, tại lần trước ở thư phòng hắn nói trẫm vẽ thiên về dùng khí lực hơn, không nên vẽ mảnh mai tinh tế. Trẫm không tin, trẫm họa mày cho nàng rất mảnh mai tinh tế mà. Lúc đấy nhớ lại, nên mới thử xem hắn vẽ mảnh mai tinh tế như thế nào thôi mà”.
Hoàng hậu bật cười, khẽ vuốt thẳng chiếc túi thơm rồi nhìn hoàng đế nói: “Được rồi, trừ Thanh nha đầu ra không ai oán trách bệ hạ đâu. Chúng ta đi thôi, không mọi người lại phải đợi lâu”.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đi về phía trước trong lòng hừ một tiếng, nha đầu đấy còn cười trẫm cơ mà, coi như hòa nhau đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT