“Phỉ Phỉ, hiện tại tuy rằng anh nghèo, nhưng… nhưng mà anh sẽ nỗ lực!” Lâm Vân cắn răng nói.
“Nỗ lực? Ha ha! Đúng là nực cười mà! Nhà anh nghèo như vậy, không tiền không không chỗ dựa, anh có nỗ lực cả đời, thì cũng không bằng một cọng lông của Ngô tổng!” Phỉ Phỉ cười lạnh nói.
“Nhóc con, loại hàng như mày xách giày cho tao cũng không xứng nữa là!” Ngô thiếu cũng cười lạnh châm chọc.
“Lâm Vân, từ lâu em đã muốn nói với anh, anh vốn dĩ không xứng với em! Hôm nay em sẽ nói rõ ràng với anh, em với anh chia tay đi!” Phỉ Phỉ kiên quyết nói.
Ngay sau đó, Phỉ Phỉ quay đầu nhìn về phía Ngô tổng, cười quyến rũ nói:
“Ngô thiếu, mình đi.”
Dứt lời, Phỉ Phỉ liền chủ động khoác tay Ngô thiếu.
Ngô thiếu vừa khinh thường vừa tươi cười nhìn về phía Lâm Vân:
“Kẻ nghèo hèn không xứng có được tình yêu, hiểu không?”
Nói xong, Ngô thiếu liền lôi kéo Phỉ Phỉ đi về phía trước, bước đến bên trong một chiếc xe BMW.