Linh Linh nhíu mày: “Cậu đang nói gì vậy? Bảo tôi đi rót rượu? Thực xin lỗi.
Tôi là quản lý, không phải gái rót rượu! Nếu muốn gái rót rượu, tôi có thể gọi cho cậu “Không, không, không, tôi muốn cô làm gái rót rượu!” âm Thiên nở nụ cười bỡn cợt.
“Nằm mơ!” Linh Linh hung ác nói.
“Xin lỗi, cô không đủ tư cách từ chối, nếu từ chối, tôi chỉ có thể gọi điện cho ông chủ của cô.” Lâm Vân chế nhạo.
“Thích gọi thì gọi! Cậu tưởng rằng tôi sợ sao? Tôi là quản lý, không phải gái tiếp rượu.
Cho dù cậu có gọi ông chủ cũng vô dụng!” Linh Linh rốt cuộc không nhịn được mà hét lên.
Sau khi Linh Linh nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Đối với Linh Linh, việc cô ta rót rượu cho Lâm Vân và Như Tuyết uống rượu chắc chắn là sỉ nhục tuyệt đối, nếu thật sự như vậy thì Như Tuyết có thể cười nhạo cô ta là gái tiếp rượu.
Vì vậy có đánh chết cô ta thì cô ta cũng không làm.
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn là cô sẽ đồng ý thôi.” Lâm Vân nhìn bóng lưng của Linh Linh một cách chế nhạo.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Thế mà lại bắt mình làm gái tiếp rượu!” Sau khi đi được một đoạn, Linh Linh năm chặt tay.
“Hừ.
Mày cứ đắc ý đi.
Đợi đến khi thanh toán, với tổng số tiền khổng lồ như vậy, tao xem mày giải quyết thế nào!” Linh Linh nói đến đây, tâm trạng mới miễn cưỡng cải thiện đôi chút.
Ở một chỗ khác.
Sau khi Linh Linh rời đi, Lâm Vân trực tiếp nói với một người phục vụ khác và yêu cầu anh ta gọi ông chủ đến.
Sau khi người phục vụ rời đi.
“Lâm Vân, quên chuyện đó đi.
Tôi đã rất hả dạ với biểu cảm tức giận vừa nãy của Linh Linh rồi” Như Tuyết nghiêm mặt.
Trong mắt Như Tuyết, những người có thể mở được quán bar như vậy chắc chắn là những người rất lợi hại.
Thay vào đó, cô sợ rằng rắc rối sẽ làm tổn thương Lâm
Thiên.
“Đừng lo lắng, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát” Lâm Vân cười.
Ngay sau đó, Lâm Vân rót ra một ly rượu đỏ: “Như Tuyết, đây là rượu đỏ hàng đầu, chúng ta thử đi.”
Khoảng năm phút sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ xuất hiện trước mặt Lâm Vân.
“Xin chào, tôi tên là Tô Phong, tôi là chủ của quán bar này.
Tôi có thể giúp gì cho hai người?” Người đàn ông trung niên Tô Phong nói.
Tô Phong khi biết tin, vốn dĩ không muốn tới, ông ta đường đường là ông chủ sao có thể tùy ý ra gặp khách được?
Nhưng sau khi nghe người phục vụ nói rằng cả hai đã gọi hơn sáu mươi triệu tiền đồ uống, ông ta vẫn quyết định đến.
Lâm Vân nhấp một ngụm rượu, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông chủ Tô, tôi muốn Linh Linh, quản lý quán bar của ông, đến để tiếp rượu chúng tôi.” “Vị này, Linh Linh là quản lý, không phải gái tiếp rượu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT