Chương 148

Thầy giáo không nhìn thấy Lâm Vân nên vẫn cứ giảng bài một cách bình thường.

Bởi vì giáo viên phụ trách từ lâu đã được hiệu trưởng thông báo để bọn họ không quan tâm đến việc Lâm Vân nghỉ học, càng không nên gây phiền phức cho hắn.

Tiết học trôi qua rất nhanh.

Sau khi tan học, Lâm Vân trực tiếp đi đến chỗ của

Như Tuyết.

“Như Tuyết, bệnh của bác gái chữa trị như thế nào rồi?” Lâm Vân hỏi.

“Bệnh viện đã sắp xếp thời gian rồi, ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật.

Như Tuyết cười tỏ ra rất vui vẻ.

“Vậy thì tốt.” Lâm Vân gật đầu.

“Lâm Vân, tôi thực sự rất may mắn khi có thể liên nhận được sự giúp đỡ từ một tập đoàn lớn như Tỉnh Xuyên” Như Tuyết vui vẻ nói.



Như Tuyết không biết, cô nên biết ơn vì đã gặp được

Lâm Vân, bởi vì Lâm Vân đã giúp cô tất cả chuyện này.

“Ừ” Lâm Vân cũng cười.

“Mà này, Lâm Vân, cậu buổi sáng sao không tới lớp, có chuyện gì sao?” Như Tuyết nghiêm túc nói.

“Uh, tôi có chút việc bận.” Lâm Vân sờ sờ mũi.

Lúc này, bạn học nữ ngồi bên cạnh Như Tuyết mỉm cười hỏi: “Hai người gần đây rất thân thiết.

Không phải là …!đang yêu nhau đấy chứ?” Bạn học nữ vừa nói là Trương Huệ, bạn của Như Tuyết và cũng là bạn cùng phòng của cô.

Như Tuyết đỏ mặt: “Tuệ Tuệ, đừng nói nhảm, chúng tôi chỉ là bạn thôi!” “Nên như thế.

Như Tuyết à, cậu đẹp như vậy, dù sao cũng nên tìm một người giàu có ấy.

Chứ như Lâm Vân, cậu ta vừa nhìn đã biết không có tương lai rồi, sau này sẽ khó nuôi cậu, cũng khó mà cho cậu hạnh phúc được.” Sau khi Lâm Vân nghe được mấy lời này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Thật sự, điều mà Lâm Vân ghét nhất là những người hợm hĩnh như vậy, nhưng vì cô là bạn của Như Tuyết nên Lâm Vân mới không nói gì.



Bởi vì Lâm Vân không nói một lời nên cô ta càng không nghe, không biết, Trương Huệ lại ngẩng đầu nhìn Lâm Vân nói: “Lâm Vân, tôi hi vọng cậu còn có chút hiểu biết.

Cậu không xứng với Như Tuyết của chúng tôi đầu.

Sau này đừng quấy rầy Như Tuyết nữa.

Lông mày của Lâm Vân đông cứng, rồi hắn cười nhạt nói: “Bạn Trương Huệ, làm sao cậu biết tôi không có tương lai? Làm sao cậu biết tôi không xứng với Như Tuyết?” “Bạn Lâm Vân, việc này còn cần tôi nói sao? Gia đình cậu sống ở một thị trấn tồi tàn, còn là một gia đình đơn thân.

Ngay cả học phí cũng được trả bằng tiền làm thêm và học bổng.

Sinh viên trong trường có ai mà không biết chứ” Trương Huệ nói, ngữ khí vô cùng xem thường.

Trương Huệ lại tiếp tục: “Mà lớp trưởng Như Tuyết của chúng tôi, cậu ấy xinh đẹp, học lực lại giỏi.

Những người theo đuổi Như Tuyết, có ai mà không hơn cậu chứ?” “Trương Huệ.

Đừng nói nữa! Tôi với cậu ấy chỉ là bạn thôi.” Như Tuyết kéo cánh tay Trương Huệ.

Ngay sau đó, Như Tuyết quay lại nhìn Lâm Vân, nói: “Lâm Vân, tính cậu ấy như vậy, đừng quan tâm đến nữa.”

Bởi vì vừa rồi giọng của Tuệ Tuệ tương đối lớn nên rất nhiều học sinh xung quanh đều nghe thấy hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play