Nghĩ đến đây, gã quản lý cảm thấy như mình như rơi xuống vực thẳm trong phút chốc…!“Chu Mạnh, tôi có việc nên cúp máy.” Người chủ cũ của nhà hàng Sen Vàng nói xong liền cúp máy.
Tuy nhiên, Chu Mạnh đã bị đánh gục tại chỗ, không thể hồi phục được mất một lúc.
Lâm Vân lấy điện thoại di động, sau đó chế nhạo: “Làm sao? Tôi đã nói tôi là ông chủ.
Bây giờ anh có tin không?” “Tôi tin rồi! Tôi tin rồi!” Mắt trợn trừng, hắn gật gật đầu lia lia.
Lâm Vân tiến lên một bước, lạnh giọng nói tiếp: “Lần trước, tôi nói tôi không có tiền trả hóa đơn là do ví tiền của tôi bị trộm.
Bây giờ anh đã tin rồi chứ?” “Tin! Tin! Tin!” Gã quản lý trả lời liên tục.
Đùa sao ? Đây là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Làm sao không có tiền trả hóa đơn?
Hắn cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì đã không nhận ra một nhân vật quyền lực như vậy lại đang đứng trước mặt mình.
“Đã vậy, anh có thể cút ra khỏi đây tồi.” Lâm Vân khoát tay.
“Lâm….!Ông chủ Lâm, tôi biết tôi đã sai! Tôi xin lỗi anh, đừng sa thải tôi!” Hắn kinh hoảng vội vã cầu xin lòng thương hại của Lâm Vân.
“Anh cho rằng có thể sao?” Lâm Vân cười lạnh.
Hoàng Luân bên cạnh cũng hét lên: “Còn chưa cút đi! Nếu còn lằng nhằng không cút đi, Lâm Vân của tôi liền gọi bảo vệ kéo anh ra ngoài ngay lập tức!” “Không nghe thấy sao? Tránh ra!” Giọng điệu của Lâm
Thiên lạnh lùng.
Lâm Vân thậm chí còn không có ý định cho người quản lý này một cơ hội.
Hắn có vẻ như nằm chắc Lâm Vân sẽ không cho hắn cơ hội sửa chữa sai lầm nên đành tức giận quay người bỏ đi.
Sau khi gã quản lý rời đi.
“Cô tên gì?” Lâm Vân nhìn cô gái phục vụ bên cạnh.
Vừa rồi, cô phục vụ trẻ này đã nói đỡ cho Lâm Vân, và cô ấy suýt bị đuổi việc.
“Ông chủ, tôi…!Tôi tên là Lê Loan.” Cô gái phục vụ nói rất khiêm tốn.
“Lê Loan, cô rất tốt.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là quản lý cửa hàng.” Lâm Vân rành mạch nói.
“Tôi sẽ là quản lý nhà hàng?” Cô bồi bàn ngạc nhiên buột miệng kêu lên.
Cô phục vụ vừa mới suýt bị đuổi việc, giờ bỗng chốc trở thành quản lý? Chính cô cũng không thể tin được.
“Ông chủ, tôi…!tôi có thể làm không tốt.
Người phục vụ nói một cách yếu ớt.
“Không sao đâu, tôi tin cô, cố gắng lên!” Lâm Vân cười vỗ vai cô gái phục vụ.
Ngay sau đó, Lâm Vân xoay người lướt qua những người phục vụ có mặt.
“Chào ông chủ!”
Một người phục vụ có vẻ nhanh miệng, lên tiếng chào Lâm Vân trước.
“Chào ông chủ!”
Thấy vậy, những người phục vụ khác có mặt cũng vội vàng chào theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT