Cô chậm chạp nhích người ra khỏi căn phòng trống,
ánh mắt màu tử đinh hương khẽ chớp, rồi lảo đảo nhìn về phía bầu trời đang vần
vũ. Căn nhà trống đã từ lâu không người quét dọn, một chút bụi bám trên những
dãy ghế, những phiến mỏng trên gác ọp ẹp khiến cô cảm nhận môi mình đang khẽ
run rẩy. Ran thở hắt ra, rồi thu mình lại với tất cả những cảm xúc vụn vặt đang
lên tiếng ngày càng rõ ràng hơn. Cô ghét tất cả chúng, dựa lưng vào thành giường
phủ một tấm vải màu trắng, chính cô cũng cảm thấy mình ngốc nghếch. Để rồi khi
tất cả những âm thanh lên tiếng, cô bắt đầu cảm thấy chút chạnh lòng. Cô nhớ,
mình đã ở trong này rất lâu, đủ để khi sự việc trở nên tồi tệ, cô lại bật cười
trong nỗi cay đắng.
Mười tám tuổi, không gia đình, không người thân, không cuộc-sống. Ran cười thầm,
rồi thở hắt ra khe khẽ. Cánh cửa đằng sau không còn khép lại, thậm chí không hề
có một chốt cửa nào nữa. Một cô gái chạy vào, ùa vào trong lòng cô rồi đánh tan
tất cả những phòng bị của cô mà ôm lấy cô. Cô gái lớn hơn Ran nhiều lắm, gương
mặt ngô nghê đến tội nghiệp, Ran cảm thấy quen thuộc với cô, nên vòng tay qua gỡ
những chiếc lá vương trên mái tóc chưa một lần chải. Cô gái ú ớ, rồi bật cười
khanh khách.
***
Mời bạn đọc chiêm nghiệm về cuộc đời cô nàng Ran, đọc
truyện để khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống lạ kì, về con người cố gắng
đấu tranh với cái gọi là số phận.