Mặc dù vậy... anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.

Shinichi Kudo

Khúc quanh khiến con đường gấp khúc theo một con đường xa lạ. Shinichi chưa bao giờ thử đến nơi này nên vẫn còn chút bất an. Liệu anh có lạc đường không? Shinichi men theo một lối khác để tiếp tục lái xe đi, lần này không cố gắng phóng thật nhanh nữa. Anh chầm chậm quan sát những biển báo bên lề đường. Nơi này không hề đặt bản nguy hiểm vì đường đất hay cái gì đó tương tự. Điều này làm anh khá ngạc nhiên... Bình thường thì sẽ khó kiếm được một vùng hẻo lánh như thế này để đặt một khu nghĩ dưỡng, và càng khó khăn về việc xây dựng một cơ sở hạ tầng vững chắc như thế này. Lối vào rất dốc, những Shinichi không gặp trở ngại nào khi lái xe đi. Anh cảm thấy hài lòng và thầm thán phục suy nghĩ khác thường của “cấp trên”. Anh không thể tin một người như vậy có thể nghĩ ra xây dựng một khu du lịch ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Nghe thật trêu ngươi làm sao. Thậm chí anh còn không chắc nơi này có đèn điện buổi tối nữa. Mải suy nghĩ khiến anh không nhận ra quang cảnh xung quanh hai bên đường dần thay đổi. Đến khi anh nhìn lại thì phát hiện ra một cánh đồng kéo dài vô tận đến khuất tầm mắt. Shinichi kinh ngạc, nhìn thấy một màu xanh rợp ngợp phủ đầy mọi giác quan... Không tự chủ anh hạ kính xuống. Mùi hương hoang sơ phả vào má nhẹ nhàng như sợi tơ mỏng manh. Anh nhận ra nơi này có cảm giác rất tự tại, giống như đã bỏ lại sau lưng tất cả những gì mệt mỏi để trở về với niềm vui thuần túy nhất. Shinichi đột nhiên cảm thấy thoải mái không rõ lí do...

Đến gần một khu đất trống, anh để lại chiếc xe vì dù sao nó không thể nào đi sâu vào trong nữa. Anh bước xuống đường-con đường đất mà không có chút bụi nào. Hình như không khí ở đây đã được thanh lọc đến mức tối đa, bao gồm cả những vụn vặt hàng ngày... Bỗng chốc có từng lớp hương vờn quanh con đường anh đi, đến khi anh dừng lại ở một biệt thự nho nhỏ. Biệt thự nằm tách biệt với tất cả khung cảnh xung quanh mang theo một vẻ cổ kính. Shinichi cảm thấy chủ nhân của biệt thự này chắc hẳn có cá tính rất đặc biệt. Ở một nơi hoang vu như thế này, thậm chí còn có chút tách biệt với thế giới bên ngoài nữa. Anh không định vào, chỉ quan sát một ô cửa sổ khá đặc biệt. Cánh cửa khép hờ, một cánh mở toang, chiếc rèm bay bay trong gió chiều.

Từ ô cửa, một gương mặt đang ló ra, cô gái nhìn xa xăm, tận hưởng những đợt gió mát phả vào thân thể. Mùi hương cỏ cây thoáng qua từng chút một. Shinichi dừng lại, tim chậm mất một nhịp.... Có lẽ cuộc gặp gỡ quá bất ngờ... đến mức anh không tin người mà bấy lâu mình đang ở trước mặt... Đến khi đôi mắt màu thạch anh chạm vào ánh nhìn của anh anh mới sững người lại. Cô đối diện anh, vẻ bình tĩnh hiếm thấy lại hiện ra rõ ràng như vừa mới hôm qua. Giọng anh lạc đi, anh không biết mình có thật sự có thể nói được hay không nữa. Cô quay lưng bước vào, chiếc rèm vẫn buông thả trên bậu cửa. Vài phút sau, cửa mở ra, cô đi từ từ về phía anh. Shinichi không thể tin rằng cô thậm chí còn không có ý định trốn tránh... Ran khẽ cười, mở cửa. Từng động tác của cô không qua được mắt anh, Shinichi vẫn im lặng nhìn cô thu hẹp khoảng cách của mình hơn. Đến khi anh có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất của cô... Anh nhận ra quá đỗi không thật, tất cả liệu có phải là giấc mơ?

-Shinichi...

Môi cô mấp máy, còn anh thì nắm chặt cánh tay cô. Từng đợt đau đớn truyền từ tay lên đến khiến cô hơi chau mày. Anh không có ý định buông ra, nhưng thấy cái chau mày rất nhẹ đấy... lại không nỡ cầm tay. Anh dùng lực ít hơn. Không biết phải nói gì, bắt đầu từ đâu và về cái gì nữa.

-Không phải anh có rất nhiều điều muốn hỏi tôi sao?

Sững sờ, anh quan sát thật kĩ cô ấy. Rồi anh phát hiện ra gương mặt cô như đang bỡn cợt anh... thì ra thái độ này mới là thái độ nên dành cho anh? Anh buông tay, buông cả con tim mình xuống...

-Tại sao?

Ran nhìn anh đang nhìn mình, đôi mắt vẫn vô hồn. Chút ánh sáng cô từng thấy bên trong đã biến mất trong nháy mắt... cô biết, mình đã thành công hơn cả mình đã dự đoán. Thế nhưng trong lòng lại có một cảm giác nghẹn đứng lan truyền. Âm thanh cũng lạc đi ù đặc trong tâm trí.

-Câu hỏi này có phải anh đã biết đáp án? Sao còn hỏi thừa thãi như thế?

-Em hận anh? Nên có thể bước đi mà không thèm quay đầu nhìn lại như thế? Phải không?

Shinichi nhìn thấy môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười. Gấu váy chợt bay trong cơn gió. Cô vẫn vậy, dáng vẻ yếu đuối đến mức không nỡ làm vấy bẩn, không thể làm tổn thương. Bất giác anh nắm chặt bàn tay mình siết đến khi bàn tay chuyển sang màu đỏ mới buông lỏng ra.

-Hận ư? Sao anh biết tôi hận anh? Tôi có quyền hận anh sao?

Ran đến gần anh hơn, bàn tay vuốt lên âu phục thẳng tắp của anh, rồi chạm vào má anh. Cô ép anh nhìn vào đôi mắt mình, một tia bi ai khiến động tác cô khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục cảm nhận hơi ấm từ má anh truyền qua làn da lạnh buốt của bàn tay mình. Shinichi không trả lời. Anh nên trả lời gì đây? Ran không độc thoại, cũng không có ý định chờ đợi anh trả lời. Cô hạ cánh tay, cảm thấy cảm giác ấm áp vẫn còn tỏa rất nhẹ trên mu bàn tay. Và ngay khi cô định rời đi, anh ôm chầm lấy cô. Ran ngạc nhiên, cố gắng thoát khỏi bàn tay anh, khỏi vòng ôm như gọng kìm đang kìm hãm toàn bộ cảm xúc của cô. Giọng anh vẫn trầm ấm như vậy, từng câu chữ rót vào tim cô một thứ nước vô cùng lạnh lẽo.

-Vậy làm sao thì em mới vừa lòng đây? Em muốn trả thù, tìm anh đi? Anh sẽ chấp nhận mọi thứ, chỉ cần em không rời khỏi tầm mắt anh nữa. Em muốn ghét anh, muốn bức anh, muốn làm gì anh cũng được. Có cần biến mất như chưa từng tồn tại như thế không?

Ran nghe anh nói, không trả lời. Người ôm cô vẫn còn kích động. Hình như tất cả chỉ mới vừa bắt đầu..

-... Được, giờ em muốn gì? Anh có thể cho em. Đừng rời đi nữa. Em không muốn nhìn thấy anh đau đớn sao? Em muốn hận anh mà? Vậy sao còn trốn làm gì?

Ran cảm thấy một tầng sương mù đang bao phủ mình. Cô phải bước ra, cô cố gắng hít thở, rồi mỉa mai:

-Anh thật ấu trĩ.

Động tác của anh khựng lại, cô đột nhiên tách ra khỏi anh. Mỉm cười.

-Tại sao tôi lại không được biến mất? Tôi đã chán rồi, chán ngấy việc anh ở bên và buông những lời dối trá đấy rồi. Không phải tôi ra đi... là điều “anh không muốn” sao? Nếu nhìn anh đau đớn mà vẫn ở bên anh, chẳng bằng tôi biến mất để anh cảm nhận được cảm giác một người rời bỏ mình là như thế nào... Shinichi, có phải rất đau không? Anh có hiểu cảm giác chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà từ người thân đến người yêu đều bỏ mình mà đi là như thế nào không? Anh có biết cảm giác cô đơn có cảm giác như thế nào không?

Shinichi đứng ngây như phỗng. Anh không thể nói gì. Không phản biện, cũng không thể phủ nhận những sự thật trong lời nói của cô. Anh biết mình đã làm cô tổn thương, nhưng hình như anh thì không? Ran nhìn anh, cảm thấy thật ngu muội khi theo đuổi một thứ gì đã quá xa tầm tay. Cô lại nói, lần này Shinichi không có tâm trạng để nghe nữa. Đối mặt chỉ làm thêm khó xử... vậy sao cô vẫn chọn gặp anh để nói những lời thừa này?

-Bây giờ anh đã biết tôi ở đâu, tôi không trốn anh. Chỉ là anh tìm không được tôi mà thôi.

Ran nhìn thấy dáng vẻ của anh. Lòng nặng hơn. Nói những điều cần nói, làm những việc cần làm. Nhưng sao không tốt hơn một chút nào? Cô cảm thấy mình đã nhìn thấy tia tuyệt vọng trong vùng trời màu xanh nhạt. Cô tưởng chừng như chính mình hô hấp không được khi thấy vẻ bi ai không che giấu của anh... Cô nhắm mắt, đi vào sau cánh cửa kia. Nhưng lần nữa, cô lại nghe thấy giọng nói của anh...

-Mặc dù vậy... anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.

Cô dừng lại, rồi lại bước đi. Yêu ư? Tất cả những tổn thương, đổi lấy tình yêu của anh. Tất cả những mất mác, đổi lại một Shinichi? Cô cảm thấy nghịch lí trong tâm khảm bòn rút toàn bộ sức lực của mình. Cô hít sâu, quay lại đối diện với đôi mắt của anh. Lần này cô không nói gì, chỉ nhìn anh một chút rồi quay đầu vào. Yêu thì sao? Người như cô cũng được phép có tình yêu sao...

----------------

Ran ngồi bên chiếc tách hồng trà của mình, nhấp từng ngụm một. Cô dửng dưng nhìn kết quả trên bàn, lại một lần nữa cô cảm thấy mệt mỏi. Shuu không nói gì, tiếp tục thả vào tách cô thêm vài viên đường. Ran chau mày khi nhìn thấy tách trà của mình ngọt hơn ban đầu rất nhiều. Cô ngã người ra phía sau, kí ức tràn về ép cô không còn đường sống...

-Ran? Em làm sao vậy?

Shuu lo lắng khi nhìn thấy cô đang dần dần thu mình lại. Ran lắc lắc đầu, cảnh tượng lần nữa quay về với cô. Bên khung cửa sổ, một người đang mỉm cười. Trong khoảng khắc, Ran nghe đầu mình vỡ tung. Mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí. Shuu kinh ngạc, gọi với ra. Vài người chạy vào bế bổng cô lên. Ran cảm giác cánh tay mình khẽ nhói đau, rồi cô chìm sâu vào giấc ngủ. Shuu thở dài khi thấy cô đã bình tĩnh lại. Anh nhìn cô thiêm thiếp trên chiếc giường, cảm thấy cô cùng bất lực. Cô dường như từ chối mọi sự giúp đỡ, chỉ cho phép mình tự chống chịu tất cả. Giá như anh có thể chia sẻ cùng cô, dù chỉ là một kí ức nhỏ thôi... Anh quan sát một chút hàng lông mày đang nhíu lại liên tục của cô, anh đưa tay xoa nhẹ, rồi chăm chú vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mặt.

Anh khẽ nghiến răng. Ran như thế này chỉ vì một lần gặp Shinichi thôi sao? Anh biết, anh rõ ràng không nên tin tưởng cô gái đáng ghét này. Cô không bao giờ làm chuyện gì tốt cho bản thân cả... hình như xung quanh cô chỉ có thể có những toan tính... tổn thương sâu hơn nữa... liệu có tốt đẹp gì cho cả hai không?

Ran nghiêng đầu khỏi gối, Shuu sửa lại gối cho cô rồi cũng ra ngoài. Bên trong, đôi mắt thạch anh dần mở ra. Không biết từ bao giờ, nước mắt đã ướt đẫm đôi mi. Cô khẽ run rẩy, co người cuộn tròn lại nhưng vẫn không thể có được cảm giác an toàn.

Mặc dù vậy... anh vẫn không hối hận vì đã yêu em.

Ran nhắm mắt, xua đi tiếng nói của anh. Nhưng vô ích. Vẫn từng ngữ một âm vang trong tâm trí của cô. Anh yêu cô... yêu cô thật sao? Ran lắc đầu, không thể tin vào những lời nói của anh. Cô sợ, rất sợ cảm giác có rồi lại mất... vẻ bi ai của anh làm cô gần như nghẹn ngào... Và cả trái tim cũng ngăn mình dừng lại... Khó khăn đến thế sao?

Ran im lặng, nhớ lại những tư liệu một.

Shinichi Kudo, tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Kudo...

Shinichi Kudo... Người đàn ông mà cô yêu từ khi mới quen lần đầu...

Shinichi Kudo, người mà dù trong giấc mơ cô vẫn có cảm giác đang hiện diện xung quanh mình. Để rồi khi mở mắt ra anh lại biến mất...

Người đó đang ở ngôi nhà của cô, ngôi nhà nhỏ không có chỗ để xe. Ngôi nhà lụp xụp luôn tràn đầy tiếng nhạc chảy vào đêm tối... Không thay đổi...

Cô nhắm mắt, khẽ khàng siết chặt cánh tay mình. Cơn đau từ đỉnh đầu theo dây chuyền mà truyền đi. Cô cảm thấy như đầu mình muốn nổ tung thành từng mảnh... Đủ rồi. Tất cả kí ức, dừng lại ở đây thôi... Ran thở gấp, nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lần nữa rơi ra, tan vào trong chiếc gối ngà ngà sữa...

Giá như, tất cả quay lại từ đầu. Cô sẽ không làm tổn thương anh, anh cũng không tổn thương cô... tất cả chưa từng quen biết nhau... thì hay biết mấy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play