Khoảng cách cũng giữ rồi, yêu thương cũng buông rồi. Anh còn muốn gì nữa đây?

Ran Mouri~

Con người thật ích kỉ, khi đã có được những thứ mình mơ ước, luôn muốn có nhiều hơn. Cũng vì vậy, không bao giờ có sự dừng chân cho tất cả những mục đích.

Ran im lặng bên cạnh chiếc bàn, nhìn hờ hững vào một mảnh giấy xé nham nhở nhanh từ cuốn sổ của mình. Công việc của ngày hôm nay, Ran khẽ ngồi xuống, để mình gõ nhịp theo tiếng động pha tạp nhiều âm thanh, cô không biết từ lúc nào, mình trở thành thư kí riêng của Shinichi. Kể ra cũng lạ, lúc thì theo đuổi, lúc thì hờ hững. Ran chợt cảm thấy mình giống như một con ngốc, cứ vấn vít bên anh không chịu đi. Trách cô được sao? Khi tất cả những gì cô có thể làm chỉ là chờ đợi ánh mắt ấy sẽ một lần nhìn về phía mình.

Cô khẽ thở dài, vuốt lại mái tóc của mình cho ngay ngắn. Cô không có thói quen thức khuya thế này, nhưng công việc ở đây thật bận rộn. Múi giờ chênh lệch, làm thời gian biểu của cô cũng phải thay đổi theo. Ran không trách, cũng chưa hề nghĩ mình sẽ oán trách một ai trong chuỗi ngày dài lê thê của mình. Người ta sống, sinh ra, và tồn tại trên đời vì điều gì? Cô chỉ thấy ám ảnh, với chính quá khứ xa xôi của mình. Nói không nhớ, là nói dối.

Thay đổi bản thân là thứ khó khăn nhất với bất kì một ai, nhưng với cô, đó cũng chỉ như một cái nhắm mắt. Vì anh, cô cố gắng khác đi, từ bỏ những bướng bỉnh, cũng như những nhiệt tình với mọi thứ. Vứt bỏ con người của chính cô, để quay về với một người chỉ có anh làm tâm điểm. Nhưng như vậy là chưa đủ.

Ran vẫn còn nhớ cảm giác ám ảnh khi mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất, chỉ còn lại cô trong phòng, không một ai che chở, ủi an hay thậm chí hỏi cô có sao không. Nơi đó, là nơi giam cầm tất cả những yêu thương, dập tắt những hi vọng, kiềm hãm mọi sự đấu tranh. Ran nhắm hờ mắt, để cho mọi suy nghĩ vụt tan ra khỏi đầu. Anh như một lưỡi dao, cho dù cô có cầm đầu nào, cũng sẽ gây cho mình rất nhiều tổn thương. Mà sự thật, thì tổn thương thật rồi đấy thôi.

Có lần, cô cố gắng làm điều gì đó, tương tự việc trốn tránh ra khỏi cuộc sống hiện tại. Nhưng chỉ cần nhắm mắt, kí ức lại tràn về. Có phải, con người chỉ nhớ đến những người đã làm mình tổn thương không? Nên có bao nhiêu niềm vui, đều tan biến hết. Chỉ để lại những vết thương để lần nữa chìm đắm?

Ran bỗng nhớ lại cảm giác trước kia, từng chút một, rơi xuống không gian vô định mà mình dựng nên. Có những đêm, vắng lặng. Ừ thì cô ngồi đấy, đôi mắt trống rỗng rơi trên nền đất, đau đớn mà nhặt từng chút vụn một.

Hơi ấm, từ bàn tay anh. Bàn tay chưa bao giờ anh tự đưa ra cho cô, toàn là cô phải tự giành giật lấy, rồi cố gắng xoa xoa để nó ấm lên. Anh không quan tâm, cũng chưa từng để tâm đến những gì cô làm. Cô nhớ những kỉ niệm, không vui vẻ gì. Cô hờ hững, cô tránh né hay tự cô không muốn nhìn nhận cái nhìn anh dành cho cô chưa bao giờ là trân trọng? Tất cả chúng chi như một sự vô cảm nặng nề từ một người xa lạ mà thôi.

Trái tim lạnh lẽo, dù có bao nhiêu hơi ấm đi nữa, vẫn không thể ấm lên, dù chỉ là một chút.

Cô mệt mỏi, nhìn cánh cửa phía sau mở ra thật nặng nề, cô thở dài. Đến gần hơn một chút. Anh phủi những lớp tuyết đang bám trên người, rồi quan sát cô. Ran đưa anh chiếc khăn trắng, lau từng chút một hơi lạnh đang bám lấy anh không chịu rời. Anh luôn về trễ thế này, và việc của cô là chăm sóc kĩ cho cấp trên của mình hơn một chút.

Anh nhìn cô, rồi lại chạm vào cánh tay đang liên tục lau những thứ tinh khôi trên người anh một cách chăm chút. Ran dừng lại, bàn tay của anh lạnh ngắt, chạm vào cô có một chút giật mình. Cô bối rối rút tay về. Anh không nói gì, nhưng vẫn hơi nhíu mày thật khẽ, không đủ để Ran nhận ra, nhưng cũng đủ để đuổi cô đi nơi khác. Ran cảm thấy anh lúc nào cũng thật lạ lẫm, không bao giờ đoán biết được người trước mặt đang nghĩ gì nữa.

Shinichi không hỏi nhiều, lặng lẽ nhìn cô vào bếp. Mùi hương tạo thành làn khói phe phẩy, chạm nhẹ vào chiếc mũi đã lạnh sau nhiều giờ đứng dưới tuyết của anh.

Ran dọn cơm rất nhanh, rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, một trong những việc Shinichi giao ước với cô nếu cô muốn ở lại nhà. Sự thật, Ran không thể ra ngoài thuê một căn hộ ở thành phố, mà Shinichi thì lại lợi dụng điểm này để làm cô phải ở lại. Cô là gì của anh? Thư kí? Nhân viên? Hay giúp việc? Ran cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, cô không thể thoát khỏi anh, như lời anh từng nói.

-Sao em không nói gì?

-Có gì để nói chứ?

Shinichi quay lại với bát súp, đã quá quen với lời nói của cô. Ran luôn duy trì khoảng cách với anh, điều mà trước đây không hề có. Đôi lúc chính anh do dự, nếu mình thật sự chú ý cô hơn ngày đó, sẽ không có những thứ thế này xảy ra phải không?

Ran dừng lại, rồi đứng dậy. Cô pha cho anh một tách cà phê, thật nhiều sữa.

Shinichi nhìn cô, từ hơi thở, một chút lời nói bật ra từ môi, hơi ấm lởn vởn không chịu đi.

-Ran, ... đôi khi anh thấy em thật xa lạ..

Ran nhìn anh, bỗng chốc thấy buồn cười. Nhưng tâm trạng vẫn không lên không xuống.

-Làm vợ anh nhé?

Không gian quạnh vắng, vang một chút âm thanh của chiều muộn, Ran thấy tai mình như ù đi vì những câu chữ. Tất cả những âm thanh không còn rung lên trong tiếng vọng cô lắng nghe, chỉ còn ánh mắt xanh dương chạm vào cô, chờ đợi. Anh không thích hợp với chờ đợi, Ran nghĩ thế khi nhìn thấy dáng dấp không yên của anh, hai tai cứ thế đút vào túi. Anh nhìn thẳng vào cô, nhưng điều đó chỉ làm cô nhìn thấy được sự nghiêm túc của anh.

Đôi mắt hồ thu lay động, rồi lặng lẽ như chưa từng sống động. Ừ, thì ra mọi thứ không dễ dàng để chấp nhận, và càng không phải chỉ cần một cơ hội là xong. Ran từng chờ đợi câu nói này, chờ đợi hàng ngày, hằng đêm, cho đến khi không thể chờ được nữa. Cô đã từng hi vọng sẽ làm anh yêu cô, để nói ra với cô câu nói này. Câu từ không là gì với người khác, nhưng với cô, chỉ cần một câu nói từ anh... Có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể dừng lại mà cuốn quýt theo anh. Ran hiểu anh đang nói gì, càng hiểu câu nói có nghĩa gì... Nhưng, cô chậm rãi lắc đầu, môi khẽ vẽ thành nụ cười.

-Vì sao?

Shinichi chau mày, khó hiểu nhưng không-kinh-ngạc.

-Ý anh là sao? Ở mãi mãi với một người vô vị như tôi?

-Anh không có ý đó.

Shinichi phản bác, nhưng điều đó không làm cho Ran suy nghĩ, con người ai bị đặt vào tình huống như thế. Trước tiên, sẽ nhìn vào đối phương mà giải thích. Anh cũng thế thôi. Anh muốn cô hiểu, nhưng bây giờ, vết thương đang dần hình thành, anh có rót thêm bao nhiêu ấm áp, vô cảm rồi thì chỉ khiến không gian thêm vài phần lạnh lẽo, và hết.

-Và điều gì khiến anh nói điều đó? Anh có vị hôn phu của mình, không phải sao?

Shinichi nhìn Ran, một chút không hiểu, rồi anh ngây ngô cười, cười như không cười. Điều đó làm Ran không thể chấp nhận hơn được, cô tự hỏi có điều gì khiến anh trở nên như thế? Chẳng phải anh ghét điều đó lắm sao?

-Em ghen sao?

Ran ngạc nhiên, rồi cô lắc đầu, cảm giác như mình đang được anh dụ dỗ vào tròng.

Ran quay lưng, chạm tay vào chén đĩa trên bồn rửa, bắt đầu từng chút một rửa sạch và hong khô, xem như chưa từng nghe bất cứ điều gì từ anh. Shinichi nhìn cô từ phía sau, rồi từng chút một thả lỏng xuống. Anh không thể không thừa nhận, mình thật sự không có ý đồ gì cả, anh chỉ muốn giữ cô chặt một chút. Tìm được một thứ mình đã từng vứt bỏ, cảm giac đó không vui vẻ gì. Anh đã từng tổn thương cô, và bây giờ, anh thật sự muốn xoa dịu vết thương ấy. Shinichi biết rằng, một con thú bị thương, sẽ thù hằn người tổn thương nó. Và thường nó chỉ có thể liếm láp vết thương đó một mình, trong bóng tối... Mà không cần dựa vào sự thương hại của người đã từng làm nó đau.

Ran sẽ không bao giờ quay về là một cô gái như xưa được nữa, thời gian của hai người, cơ hội của hai người, suy cho cùng cũng đã qua đi. Chỉ còn là một quá khứ xa xôi mà không còn nên lặp lại lần nữa. Anh nhận ra, bù đắp cho một người, còn khó hơn là việc bỏ mặc người đó chết dần chết mòn trong những nỗi đau không tên.

------------

Anh quốc vào đêm không quá vồ vập, khoảng lặng vương vấn trên từng cung bậc phím dương cầm lạnh lẽo. Ran liếc nhìn cây dương cầm giữa phòng, chạm tay trên những phím đàn, cho đến khi âm thanh thánh thót từ nốt Rê vang lên. Cô biết chơi dương cầm, nhưng lại không bao giờ muốn động vào dương cầm nữa. Tất cả đã thuộc về quá khứ, mà quá khứ... có người tên Shinichi Kudo.

Anh đứng tựa vào khung cửa, ngắm nhìn những ngôi sao mờ nhạt trên bầu trời. Từ trên ban công thật cao, phía dưới lòng thành phố như một dãi ngân hà treo ngược, ánh đèn thường lu mờ tất cả các vì sao... Giữa không gian mênh mông, liệu có thể nhìn thấy được gì? Ánh sáng trước mặt, hòa lẫn với nền cam vàng, đong đầy trong đôi mắt màu trời. Hít sâu, hơi lạnh tỏa lạnh lẽo tràn vào chiếc áo như lan qua một hồ nước đã đóng băng.

Đêm thật sự rất lạnh, chợt anh nghe thấy bước chân từ sau vọng lại, không quá vài giây, anh cảm nhận được hơi thở có phần gấp gáp của cô. Shinichi quay lưng, thấy Ran đã đứng đó từ lúc nào. Gương mặt âm thầm, cả đôi mắt cũng trầm xuống, miên man...

-Chúng ta đi.

Ran ậm ừ, rồi để anh kéo ra khỏi căn nhà. Đi bộ tầm mười lăm phút, thành phố hiện ra rõ ràng. Hương thơm từ đâu phảng phất, mùi hương rộ lên như một làn khói, đọng thật sâu trong kí ức. Ran nhìn bàn tay anh đang nắm chặt tay mình, không biết phải nói gì. Shinichi không cần làm như thế này, cô không thích cảm giác được thương hại.

Khoảng cách cũng giữ rồi, yêu thương cũng buông rồi. Anh còn muốn gì nữa đây?

Ran ngắm nhìn những ngôi sao trên cao, rồi lại nhìn vào cái bóng âm thầm trước mặt, đi trong đêm, cô nghe thấy tiếng nhạc hai bên bờ sông. Con sông chậm chạp, âm thanh vui tai, điều đó làm cô cảm thấy khá hơn. Tam thời không để tâm đến anh, cô đi lên nhanh hơn, để mình có thể bước kịp những bước chân thoăn thoắt của anh. Shinichi không cảm thấy phiền vì điều đó, khẽ cười. Cô luôn chạy theo anh không phải sao? Bây giờ trông cô thật khác.

Nếu có một cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ chọn cách tổn thương cô trong quá khứ.

Ran rất nhanh bắt gặp những gánh hàng bên đường, đồ thủ công được làm rất tinh xảo. Cô rất thích những thứ làm bằng thủy tinh, với những đường khắc khéo léo. Thủy tinh trạm, bao giờ cũng trong suốt. Ran chạm vào chúng, dưới cái lạnh của tiết trời, thủy tinh càng lạnh lẽo hơn. Chiếc vòng trong suốt, mảnh nằm gọn trong tay cô, dưới cái nhìn của cô trở nên khác biệt. Không hề cầu kì, không dài, thậm chí dây cũng bằng thủy tinh, nhưng lại rất nhẹ. Cô chăm chú quan sát, rồi đặt nó xuống lại. Bước đi.

-Nếu thích nó, sao không mua?

-Thứ gì đã có được rồi, thường người ta sẽ không muốn có nữa. Lúc đấy, nó sẽ không đẹp như lúc ban đầu.

Shinichi đi nhanh hơn, đối diện Ran. Điều này làm cô phải dừng lại, cô không rõ anh định làm gì. Shinichi đến gần, vòng tay qua cổ, rồi rút tay về. Ran nhìn thấy sợi dây trên áo, chớp mắt, không rõ cảm xúc.

-Nhưng nếu không có được thứ mình muốn, sẽ nuối tiếc lắm.

Ran im lặng, rồi lại cười.

-Anh mua nó?

Shinichi không trả lời, vội kéo cô vào lòng. Ran nghe tim mình loạn nhịp, gương mặt phiếm hồng lên từ lúc nào. Đến lúc này, Shinichi mới buông cô ra, nhìn vào chiếc xe ngựa vừa chạy vụt qua. Anh thấy chiếc xe đi mất hút rồi, mới nhìn lại người trong lòng mình, vội tách khỏi cô.

-Không sao chứ?

Ran không nói, chỉ ậm ờ. Rồi quay đi. Cô lắc đầu, cố gắng thanh tẩy mọi thứ trong đầu mình. Tỉnh lại đi Ran... đừng để anh, bước vào cuộc sốngcủa mày thêm lần nữa....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play