Anh cố gắng tìm lại em ngày đó...

Nhưng người anh đã đánh mất...

Tìm lại được chăng?

Những buổi tiệc thường kéo dài quá nửa đêm. Ran đã quen việc sẽ về nhà muộn trong tình trạng đầu choáng váng, họng khô khốc,người thì đầy mùi nồng nàn của vang đỏ. Ran cảm thấy như thể mình trãi qua địa ngục khi bước ra căn phòng hào nhoáng ấy. Một chút cảm xúc dấy lên trong cô khi Ran cố gắng nhớ lại điều gì đó. Shinichi vẫn không đi theo cô, có lẽ vẫn đang bận với quý ngài lãnh đạo nào đó. Ran thở một hơi nhẹ nhàng rồi tìm đến bồn phun nước giữa biệt thự. Cô cảm nhận được những bong bóng nước vỡ tan khi cô ném một viên sỏi nhỏ xuống đáy hồ. Xung quanh yên tĩnh, còn cô thì đang cố gắng phá vỡ sự yên tĩnh đấy...Cho đến khi cô nhận ra một âm thanh từ phía sau vọng lại. Ran ngây người quay lại.

Ran nhận ra đó là ai, điều này làm trên môi cô nở một nụ cười thân thiện.

-Hình như chúng ta lâu rồi không gặp?

Người đối diện cũng mỉm cười. Rồi lại ngồi xuống canh cô. Mùi hoa nhài thoảng qua rất nhẹ.

-Cô đúng là lâu rồi chưa gặp tôi.Nhưng không phải tôi cũng thế.

Ran nghiêng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt vương chút hơi nước. Điều này làm Shuu quay đi. Rồi một thoáng chốc hàng lông mày chau lại.Trông như đang bực bội điều gì. Ran không nhận ra trạng thái của anh, vẫn tiếp tục quăng một viên sỏi nhỏ xuống đáy hồ.

-Ran này, chúng ta có thể nói chuyện được chứ?

Ran ngồi im, môi lại nở nụ cười.

-Shuu, tôi biết những gì cần phải biết mà.Được, nói một lần cho hết luôn nhé?

--------------

Ran tựa lưng vào thành xe, cảm giác êm ái từ đệm khiến cô rất hài lòng. Nở nụ cười không chủ đích, cô tựa vào ghế ngồi rồi xoay trở người.Má cô cạ vào lớp đệm một cách thoải mái... Shinichi nhìn vẻ mặt biếng nhác của cô, môi cũng nở nụ cười. Ngoại trừ điều này, tất cả mọi thứ đều trở nên bình thường. Đêm phủ lên người cô một vẻ ma mị khác thường. Như thể từng chút một cô đang được bóng đêm nuốt trọn lấy. bỗng nhiên anh thấy lông mày cô chau lại. Rồi cô rên lên khe khẽ, trong giấc mơ có điều gì đó làm cô sợ hãi...? Anh đột nhiên chạm vào Ran, cố gắng lay tỉnh cô ra khỏi trạng thái đó. Ran tránh bàn tay anh, mồ hôi chợt tuôn ra như tắm. Tâm trí không còn do cô kiểm soát nữa. Shinichi bỗng lay cô mạnh hơn. Ran choàng tỉnh, nhìn anh với vẻ đề phòng. Anh mắt của cô khiến Shinichi giật mình một thoáng. Khi nhận ra người trước mặt là ai.Ran thả lỏng người. Cô bối rối nhìn anh, trong vùng trời màu tím đã dịu dàng trở lại. Shinichi nhìn cô, siết thật chặt bàn tay đang để trên vai cô. Nhưng anh sợ siết chặt quá sẽ làm cô đau, nên lại nhanh chóng kéo cô vào lòng. Một chút thôi, cảm giác người yêu thương trở nên xa lạ thật không dễ chịu chút nào. Điều đó làm cho Shinichi Kudo, lần đầu tiên cũng biết cảm giác sợ hãi.

-Anh...sao thế?

-Nếu không như thế này, có lẽ sẽ không cảm nhận em đang ở bên anh...

Ran mỉm cười, bàn tay ôm lấy anh thật nhẹ nhàng.

-Em vẫn ở đây, vẫn sẽ ở đây...anh có đuổi, em cũng sẽ không đi.

-Ngốc, anh có bao giờ đuổi em sao?

Ran cười khanh khách trong ngực anh, rồi vùi vào ngực anh như đang làm nũng. Sự tiếp xúc giữa má và vải trên áo anh khiến cô có cảm giác dễ chịu.

-Em đã mơ thấy gì? Trông em có vẻ rất... đau khổ.

Ran lập tức đanh người lại, cô căng thẳng đến cực độ khi nhắc đến giấc mơ... Rồi Ran thở dài, lắc đầu. Shinichi có cảm giác lạ lùng, nhưng rồi cũng thôi tra hỏi.

-Ran này, sau này nếu gặp một giấc mơ như thế, em phải ngay lập tức mở mắt ra được không? Sau này anh sẽ ở bên, vậy thì luôn có thể đánh thức em dậy được rồi. Được không?

Cô mỉm cười, hai gò má và cả trái tim được một sợi lông vũ vuốt ve. Cảm giác tươi mát và rạo rực khiến cô không chủ đích mỉm cười.

-Sau này, anh ở bên em là đủ rồi...

------------------

Ran để ý Hoshi đã đến văn phòng của anh ít nhất là hai lần một ngày. Cô ấy như một con ong cứ suốt ngày bận rộn vây quanh Shinichi. Đôi lúc cô nhìn thấy anh hướng ánh mắt về phía cô, vẻ mặt bình thản khi Hoshi liên tục hỏi anh những câu hỏi gì đó. Ran khẽ cười, cảm thấy mình không chút cảm giác nào với Hoshi. Có những thứ quá hiển nhiên. Liệu có lúc nào anh cũng hứa hẹn "mãi mãi" với cô ấy không? Ran cảm thấy đáng buồn cười. Nhưng rồi cô lại chẳng biết phải cười kiểu gì nữa.

Đến một ngày, Ran nhận ra Hoshi đang mỉm cười ngọt ngào với mình. Cô khẽ cười "Ran, tôi muốn đưa cô một thứ" Ran nhận lấy tấm thiệp mời trong tay. Trong lòng lập tức cảm giác mỉa mai cả hai. Người trước mặt, và cả bản thân cô nữa. Ran nghe tiếng vỡ, rồi rất nhiều tiếng động lạ khi Hoshi ra ngoài. Ran bình thản vào phòng, nhận ra chiếc bàn làm việc đã ngã trên sàn. Laptop và rất nhiều dụng cụ bay tứ tung trong căn phòng nhỏ hẹp. Ran nhìn anh, anh không tránh né cái nhìn của cô. Ran cười tươi, điều này làm Shinichi khó chịu hơn việc cô nổi giận hay làm bất cứ việc gì khác với mình.

-Ran...

Cô lắc đầu.

-Em không sao thật mà

Bất lực,Shinichi không thể nói gì thêm. Anh quay đi, tránh nhìn vào đôi mắt màu thạch anh. Cô khẽ cười, gió tràn vào cửa sổ, thổi bay một vài văn kiện... Tấm thiệp trên tay cô ửng đỏ dưới ánh nắng gay gắt ban trưa. "Thiệp mời đính hôn..."

Qua một thời gian bất cứ điều gì cũng nên dần lắng xuống để nhường chỗ cho một khoảng thời gian yên bình hơn. Điều này đến bây giờ Ran mới hiểu được nó có ý nghĩa gì. Cô hoàn toàn không muốn đến một nơi đông người nào, cũng không muốn đối diện với anh nữa. Có phải cô đang chạy trốn không? Ran không nghĩ mình sẽ như thế. Nếu một câu chuyện kết thúc với việc hoàng tử và công chúa nắm tay nhau, thì cô không thể biến thành công chúa được. Ran vân vê lọn tóc của mình trong những ngón tay khi đang nắm chặt lấy điện thoại.

Bất chợt một cảm giác ớn lạnh khiến Ran dừng công việc lại, quay phắt phía sau. Một người bước vào nhà cô, Ran không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh. Cô lại nhíu mày.

-Tại sao đến đây?

-Ran Mori! Em đối xứ với tôi như thế sao?

Shuu nói, vẻ hờn dỗi. Nhưng Ran không quan tâm mấy đến anh, chỉ ngồi trên ghế nhỏ của mình. Không thèm ngoái nhìn anh. Shuu liếc nhìn tấm thiệp chói mắt trên bàn, anh lộ ra một nụ cười.

-Nhanh hơn tôi nghĩ.

Ran nghiêng đầu, nhìn lại tấm thiệp trên bàn, cô cũng nở nụ cười với anh. Shuu có cảm giác như cả thế giới xung quanh cô không thể nào vui lại được nữa. Anh cảm thấy có chút đồng tình với Ran, một cảm giác trỗi dậy mãnh liệt khiến anh không làm chủ được.

-Em đừng cười như thế.

-Cười là cười, đừng phân biệt kĩ thế.

Ran lại cười. Nhưng cô đã quá quen với việc cười thế này nên không có gì để gượng gạo trên môi. Nụ cười xã giao này, là học từ Shinichi. Bỗng Ran ngừng việc nở nụ cười. Cô chạm vào môi mình, lại nhớ đến anh rồi. … Shuu tựa lưng vào thành ghế rồi rời đi.

-Ran, chúng ta đi mua gì đó cho em nhé?

-Anh sẽ hối hận đấy.

Ran cười, rồi cũng theo anh. Trong lòng như có một viên đá đang dần dần nặng nề hơn. Kéo cô xuống với nội tâm vốn dĩ đã được bình lặng của mình. Nhưng dù có thả bao nhiêu viên đá xuống. Nội tâm vẫn không hề gào thét... Có phải đã quá bình thản rồi không?

Cô mệt mỏi trên chiếc ghế bên cạnh Shuu, đưa cho anh một vật nhỏ.

-Em mệt với cuộc chơi này rồi. Kết thúc tất cả được không?

Shuu nắm trong tay thứ Ran đưa. Anh nhíu mày.

-Ran, em không hối hận chứ? Em thật sự muốn làm thế sao?

Ran nghiêng đầu.

-Tại sao lại hối hận?

-Nếu làm mình tổn thương, thì dừng lại đi.

Gió mơn man mái tóc Ran, đưa lên nhè nhẹ. Trong hương nồng nàn của gió, những câu chữ phát ra thật chậm rãi.

-Em chưa bao giờ yêu Shinichi Kudo...

--------------

Shinichi mệt mỏi dùng tay để xoa dịu trán mình. Anh nhìn Heiji đang ngồi đối diện mình. Anh ngạc nhiên, tên này hôm này có phải ăn trúng cái gì không? Heiji đang nở nụ cười như thể đang buồn cười một điều gì lắm. Shinichi nhìn nụ cười –có phần ngứa mắt- đó muốn quăng một cái gì đó vào Heiji. Nhưng rất nhanh, Heiji quay sang phía khác, biểu cảm giận dữ. Shinichi lắc đầu, tự hỏi hôm nay hắn bị sao vậy? Heiji đằng hắng vài tiếng, rồi lại thở dài.

-Có chuyện gì vậy?

Heiji bỗng quay sang Shinichi bằng một vẻ rất quan tâm.

-Không có gì cả.

Shinichi nhún vai.

-Trông cậu không như thế chút nào. Sắp đến lễ đính hôn với Hoshi, lúc ấy cậu còn lo ngại gì nữa?

Shinichi trầm ngâm, đôi mắt trở thành một màu ảm đạm.

-Tớ nghi ngờ mình có đang đi sai hướng không?

-Shinichi Kudo mà cũng nói thế sao?

Shinichi biếng nhác nở nụ cười. Shinichi Kudo thì sao? Cũng là một người bình thường mà thôi… Cũng không thể làm mọi chuyện theo cách mình muốn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play