Biết là lửa, nhưng thiêu thân vẫn cố gắng lao vào...

Đường hôm nay không vắng lắm, Ran lặng đi khi nhìn thấy cánh đồng hoang vu trước mặt, không chút cảm xúc, chỉ ngoại trừ những cái tên cứ vọng đi vọng lại trong tâm trí, lỗi lầm, là từ những vết sẹo chằng chịt trong quá khứ. Yêu thương, tất cả bắt nguồn từ những lớp bụi trong nền nhà, rơi xuống và để lại dư âm trước khi tan đi.

Cánh đồng này vẫn như cũ chỉ riêng những cách cô nhìn nhận thì đã khác rồi, Ran nhận ra, tất cả những âm thanh của gió, của mây, và mùi hương tử đinh vẫn còn đó.

Ran lặng ngắm những bông hoa, rồi ngồi xuống. Để mình được hoàn toàn lọt thỏm vào khoảng không vô tận, chỉ có một màu tím dậy hương. Ran biết, những cách cô đang làm chỉ là một cách để cô không phải hành hạ mình bằng nhiều lí do. Nhưng vẫn không ngăn nổi có chút kinh ngạc khe khẽ, như lần đầu tiên cô đến đây.

Chỉ khác, cô không còn băng băng trên con đường, niềm vui thuần khiết khiến cô chạy đến ôm lấy người mà cô muốn nữa. Giờ đây, cô vẫn những cảm xúc vụn vặt, một mình trên cánh đồng hoa. Gió, và hoa, chỉ có cô ở đây mà thôi.

Cô không thấy buồn, tim cũng không vì thế mà thổn thức. Cô thường nghĩ nếu một ngày tất cả mọi thứ đều không giống như cô mong đợi, cô sẽ buồn, sẽ thất vọng biết bao nhiêu, nhưng không. Đó chỉ là những suy nghĩ của một con người chưa kịp lớn.

Giờ đây, cô ở đây. Bình yên đến lạ thường, không hề vồ vập, cũng không ép mình nồng nàn trong những cảm xúc bất gọi thành tên.

Ran cúi nhẹ người, chạm vào khoảng không giữa cánh tay, các vết sẹo làm cô tự hỏi, những bông hoa này cô có nên chạm vào không. Ran không biết, cô chỉ biết mình thật sự muốn một lần thử nâng niu tất cả mọi thứ, nên cô ngồi xuống, vuốt nhẹ những cánh hoa còn lớp sương đọng lại. Khẽ chạm môi.

Ánh nắng vòng xuống, rớt trên vai một vũng màu vàng nhạt. Ran yên lặng, đôi mắt tím mơ màng khẽ nhìn xa hơn. Tất cả mọi thứ, giống như một vòng xoay mà cô không biết nên bắt đầu và kết thúc từ đâu. Cô chỉ nghĩ, một suy nghĩ duy nhất. Rồi đến bao giờ, tất cả những thứ này sẽ chấm dứt đây?

-------

Căn nhà gỗ yên ắng, cô nhận ra điều này khá thích hợp với mình. Ở đây, họ không làm khó cô, nên Ran yên lặng ngồi trên giường, để mình thư thả mà nằm xuống giường.

Có những lúc, tay chạm vào kỉ niệm. Ran mơ hồ buồn, nhớ về những đêm dài khó ngủ.

Đêm nay, cũng vẫn là một đêm không ngủ được. Ran buồn buồn, rồi cũng gối mình trên những cánh tay. Xoa đi tất cả những cảm xúc nhá nhem trong mình, rồi khẽ thở dài.

Một thời gian, cô đã không ngủ được khi đêm đến, cô nhận ra tất cả giống như một trò đùa vờn quanh mình, cô thấy tất cả đều giả dối, và cô tuyệt vọng.

Một thời gian, tất cả những âm thanh tan biến, cô ở trên giường, trong nỗi nhớ đến điên cuồng về người mình yêu, nhưng rồi tất cả nhận lại, chỉ là một sự yên lặng cũng màn đêm.

Có thời gian, cô cắn chặt lấy bàn tay, muốn những đau đớn của thân thể sẽ làm nguôi ngoai tất cả những kí ức, nhưng sau cùng... vẫn chỉ một mình Ran ở đó, một mình mà thôi.

Sau tất cả những đớn đau, cô hi vọng gì... ngoài thoát khỏi đây càng sớm càng tốt?

Ran khẽ cười, nhắm nghiền đôi mắt. Tất cả, thật mệt mỏi làm sao... ~

---------

Heiji khoanh tay trước ngực, một chút hụt hẫng trong đôi mắt của anh khi quan sát bạn mình. Gần đây, tên này bê bối hơn trước nhiều. Như thể, một ngày không chơi bời, lêu lỏng hay bất cứ gì tương tự thì không thể chịu được vậy. Anh không thích nhìn thấy cậu ấy, như thế này. Shinichi không hề từ chối các buổi xã giao, nhưng đói khát rượu như thế, không giống anh trước đây.

Khu du lịch này, anh vừa nhận dự án từ trước, không quá nhiều thứ trong công việc, nhưng Shinichi vẫn dành thời gian quá nhiều cho nó. Một sự lãng phí thời gian, và tuổi trẻ. Heiji nhớ, Shinichi đã đi rất lâu ra ngoài, sau đó, khi trở về trở thành thế này đây. Không rõ là đã thấy cái gì ngoài đồng không mênh mông ấy. Cả cánh đồng, chỉ có một ngôi nhà gỗ bình thường, Shinichi đã đi dạo rất lâu, và sau đó là thế này.

Trái hẳn với sự thắc mắc của Heiji, Shinichi không hề có ý định sẽ giải thích hay làm bất cứ gì tương tự để biện minh cho hành động của mình, anh chỉ yên lặng, nhấp li rượu.

Gần đây, anh luôn gặp người con gái ấy. Ở giữa cánh đồng, anh thấy bàn tay cô khựng lại trên những bông hoa màu tím. Anh thấy những vết sẹo, cả đôi mắt gần như không có chút ánh sáng. Anh thấy sự yếu đuối của cô, yếu đuối hơn bao giờ hết. Với một kẻ luôn nhìn thấy những vẻ ngoài quen thuộc của một người, sẽ không thể nào nhận ra những điều ẩn sâu bên trong còn người đó.

Ran Mori cũng thế, anh không biết đằng sau nét trầm trên gương mặt cô, là gì.Anh chỉ thấy tất cả những gì trong cô, là một sự yên lặng. Anh nhận ra, gió có mạnh đến bao nhiêu, bàn tay cô cũng không run rẩy. Cả cánh đồng, dù có yên bình bao nhiêu, thì tâm hồn cô vẫn từng đợt gợn sóng. Cảm giác này, anh không thể chấp nhận được. Anh đã quen nhìn thấy một Ran Mori, luôn bám theo mình, nụ cười nở.

Và luôn tìm cách để anh chú ý đến, nhưng cô không biết, cái vẻ ngoài của cô, không lọt vào mắt anh.

Nụ cười có thể nở, bờ môi có thể nói thật nhiều. Vải vóc, cả mùi hương chỉ có thể tôn lên vị trí của chủ nhân, chứ không thể gây chú ý cho một người đã quá quen với những thứ đó như anh. Ran Mori, cô ấy không giống như thế này. Còn bây giờ thì sao, cô vẫn chưa bỏ được cách đó sao? Hay... chính cô vẫn từng chút một, giả vờ hờ hững, giả vờ không quen biết... để thật sâu in lại ấn tượng trong anh? Shinichi cười nhạt, nhấp cạn.

Dù là lí do gì đi nữa, thì cô vẫn là cô mà thôi. Thật khó khăn, cho một con người thay đổi phải không?

Cô mở choàng đôi mắt, chợt cảm thấy tim dần thắt lại. Ran cảm thấy chính tất cả những thứ bên cạnh mình, từng chút một mất đi. Cô giật mình, rồi sau đó, trong khoảng lặng của chính mình. Đột nhiên, tất cả cảm giác tan biến. Cô không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, cô chỉ cảm nhận được xung quanh thật nhiều bóng tối. Tất cả những tình cảm, đột ngột chuyển vần, như thế giọt nước tràn li nước đầy, cảm xúc vụn vỡ, chính cô bị nó nhấn chìm, cách nào cũng không thể thoát ra mà vùng vẫy, chỉ cần một chút cảm giác thôi cũng được.

Đã lâu lắm rồi. Cô cũng từng có một tình yêu, đẹp đẽ, đầy dư vị. Cô nhớ cách mình bối rối trước anh, cô ngơ ngẫn theo ánh mắt màu xanh dương. Cô thậm chí còn nghe tim mình loạn nhịp khi đứng gần anh.

Không có cách nào đối diện, những vẫn tìm cách tiếp cận. Cô luôn lượn lờ trước mặt anh, luôn tìm cách để anh chú ý đến một con bé luôn không được anh chú ý đến. Cô luôn tìm cách cho cô trở thành một phần trong cuộc sống của anh, dù đó chỉ là một sự rắc rối nhỏ, mà đến sau này cô mới biết, sự xuất hiện của cô. Đã khiến anh khó chịu đến thế nào.

Cô không biết, và cũng không một ai ngăn cản cô làm điều đó. Chính vì thế, cô luôn sống trong cuộc sống màu hồng vơ vẫn, chính mình tạo dựng.

Tình yêu ấy, cô chưa bao giờ nghĩ là sai. Đâu cần đúng hay sai, nghiêm túc hay không. Cô chỉ biết, anh đã chiếm trọn mọi thứ, trở thành một điểm tựa cho cuộc sống của cô. Cô rất ít khi nũng nịu với ai, cô càng không chờ đợi hay tỏ rõ thái độ với bất kì ai. Cô không cần một người yêu, bởi xung quanh cô. Rất nhiều người sẵn sàng ở vị trí đó.

Cô không cần nũng nịu, với bất kì ai chỉ vì một nhành hoa, một cái nắm tay, hay bất kì điều gì khác. Nhưng, với anh thì khác. Mặc kệ có bao nhiêu lần anh gạt tay cô ra khỏi tay anh, cô vẫn cứ bất chấp nó mà nắm vào. Cô đã ở bên anh như thế, cô vòi anh mua hoa, anh không làm theo. Nhưng đêm đến, thư kí của anh, trên danh nghĩa của anh, vẫn đem đến, cô đã tin.. người gửi chúng là anh.

Ngốc nghếch hay cố tình ngốc nghếch, cô không biết nữa. Sau này, mãi đến khi cuộc sống của cô thay đổi, công ti của ba phá sản, cô đột nhiên trở thành một người không tài sản, không địa vị. Chính lúc này, lần nữa cô chạy đến với anh, nhào vào lòng anh mà nũng nịu. Cô thật sự sợ hãi, xung quanh không ai đối xử với cô tốt cả. Xung quanh họ điều xu nịnh, chỉ có anh, duy nhất một mình anh tỏ rõ thái độ không thích cô.

Lúc này, cô hi vọng gì? Hi vọng mình thành công trong việc chiếm được một góc nho nhỏ trong trái tim của anh, nhưng... cô chưa từng chạm được vào nó, chứ đừng nói là chiếm trọn nó. Chính vì thế, anh hờ hững mà gạt đi. Cô bị đưa vào viện, một viện của bệnh nhân tâm thần. Cô không điên, cô hét lên rằng cô không hề có vấn đề gì cả.

Nhưng bàn tay xềnh xệch vẫn lôi cô đi, khỏi anh, khỏi cuộc sống.

Có ai điên mà bảo mình điên? Cô cũng vậy thôi. Cô cũng muốn mình điên thật lắm, cô thật sự cũng muốn như họ, cười như không bao giờ có thể khóc. Cô đối diện với những con người, không biết mình đang ăn cái gì, thứ thuốc an thần được tiêm mỗi ngày. Đến mức khi mở mắt ra, cô không rõ mình đã ngủ được bao lâu, đã trãi qua bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm... chỉ biết bật khóc trong nước mắt.

Cô nhớ anh, cô nhớ rất nhiều. Nhớ thái độ hờ hững, nhớ ánh mắt lạnh lùng. Trên hết, cô vẫn ước, có thể gặp lại anh. Cảm giác, khao khát, tất cả những điều đó liệu có bao giờ là đủ? Hàng ngày, cô luôn ở trong phòng, không la hét nữa, không cố gắng tỏ ra bình thường nữa. Cô chỉ ngồi thầm lặng bên ban công, nhìn những gương mặt trước mặt, gió vờn quanh, rồi mỉm cười.

Thầm lặng, mà lòng gợn sóng. Cô chỉ thấy, tất cả như tan tành, đổ sập trước mặt. Cô đã sai ở đâu, mà anh.. có thể đối xử với cô như thế? Là cô sai, khi yêu anh sao? Là vì anh là đối tượng, không được phép yêu sao... có phải tất cả chỉ có chừng đó không?

Ngày qua ngày, đêm qua đêm. Cô nhớ, nỗi đau không còn là cồn cào trong tâm trí. Tăng tiến dần, hóa thành thực thể, in sâu trong lòng cô. Cô không bao giờ muốn chết, nhưng cô muốn tập quên tất cả. Một kí ức, một tuổi thơ, có anh, có những suy nghĩ ngốc nghếch.

Cô nhớ, chỉ biết cắn chặt môi để kiềm chế tiếng khóc.

Cô nhớ, chỉ biết lặng yên bên khung cửa sổ, đêm tĩnh lặng, cô đã quen với việc không bật đèn ban đêm.

Cô nhớ, cứ mỗi lần tâm trí, hay bờ môi bất giác gọi tên anh, cô đã siết chặt thân thể, nắm chặt bàn tay, đến khi những vệt đỏ hằn sâu trong bàn tay. Cô không nhớ nữa.

Cô nhớ, có lần đã thử báu chặt vào cánh tay, đến mức cả bàn tay tê tái, da dần dần nứt ra, vệt máu lặng lẽ rơi xuống. Nhưng, đau như thế, cũng không làm mình đỡ buồn hơn. Chỉ có thể khiến mình không nhớ nữa mà thôi.

Cô nhớ, nhớ thật nhiều. Ba năm, nhưng dường như chỉ là một thời gian, có thể tính được. Bằng những tổn thương... ~

---------

Ran vẫn đi dạo trên cánh đồng, một ngày nữa thôi. Cô thật sự sẽ rời khỏi đây, cô muốn đi dạo lần cuối. Lần này, không quá vội vã, cô lướt tay trên những bông hoa, rồi cứ thế mà chầm chậm cất bước.

Bức tranh đang vẽ chợt dang dở, người con trai cau mày, cố gắng báo hiệu cho cô gái ngốc nghếch trước mặt tránh ra, nhưng không. Cô ngồi xuống, bên cạnh những bông hoa, trên cánh đồng đầy gió, đôi mắt nhắm nghiền thật lâu. Mi mắt không lay động, nhưng từ cô, vẫn có nét gì đó hòa lẫn với cỏ cây xung quanh. Môi khẽ nhướng lên, bức tranh thêm khung phác thảo..

Người con trai từng chút một vẽ, một đôi mắt, một vẻ bình yên.. và người con gái trước mặt.

-----------

Đôi mắt xanh dương khẽ chau lại. Một người tĩnh, một người động. Bỗng anh muốn tiến lại gần, để chính tay khuấy động vẻ yên bình kia. Anh đến gần, chạm vào cánh tay của Ran. Cô đột ngột rút tay về, rồi nhận ra mùi hương quen thuộc. Ran nhìn anh, đôi mắt không còn chút tia lay động, một sự mệt mỏi cùng thật sâu không hiểu mở ra rồi quay đi. Cô đứng dậy, bối rối rút tay ra khỏi anh. Cô cúi đầu, rồi không nhìn anh.

-Ngài Kudo..

Shinichi ngạc nhiên, chính mình cũng không biết sao mà lại đờ đẫn nhìn cô tiếp theo câu nói của mình.

-.. Xin chào.

Anh đột nhiên cầm lấy cánh tay cô, siết thật chặt, âm thanh lãnh đạm len qua mái tóc của cô. Chậm rãi.

-Ngước lên..

Chậm chạp, Ran nghe thấy một giọng nói đã từ lâu không nghĩ mình sẽ lại được nghe. Vì sao cảnh đấy, người đấy, thậm chí giọng anh vẫn hậm hực như thế, nhưng mọi chuyện lại khác rồi? Ran ngây ngốc, nhắm mắt, rồi lại lần nữa mở ra. Cô bình thản, ngước nhìn anh. Trong đôi mắt cô, không hề có người trước mặt, không có anh. Anh nhận ra, mình đang làm gì, lập tức buông cằm cô ra. Ran xoa xoa cằm, rồi xoa vết ửng đỏ của mình. Chợt cảm thấy như anh đã quá dễ dàng buông tha cô rồi chăng?

Shinichi cau mày, nhìn người đàn ông đằng xa, nhìn về phía anh với vẻ ngạc nhiên. Có lẽ, người đó muốn đến gần, nhưng ngay lập tức bị cái nhìn như tóe lửa của Shinichi ngăn lại. Cũng vì thế, mà người đàn ông chỉ có thể đứng đó, cầm chắc cây cọ vẽ trong tay, không có ý định đến gần hai người.

Ran vẫn yên lặng, cúi gầm. Thái độ như một đứa trẻ bị bỏ rơi lâu ngày. Shinichi cảm thấy lòng mình có thứ cảm giác nôn nao. Chính anh cũng không biết nên nói gì hay nghĩ gì. Chợt cảm thấy ghét cô kinh khủng. Như thể anh đáng sợ lắm, một con người không đáng cho cô để mắt đến. Shinichi nhận ra một cái gì đó, chợt thở dài. Anh muốn quay đi, nhưng rồi cũng muốn đứng trước mặt.

Đến lúc này, Shinichi có cảm giác Ran đang né tránh anh, thật sự xem anh như một người xa lạ, chứ không phải là cố tình. Có lẽ thế, cũng có thể cô đã vận dụng não của mình nhiều hơn trước. Dù lí do gì đi nữa, thì anh đang dần dần để ý đến cô. Không phải sao? Shinichi khó chịu, anh quay đi. Chẳng biết lí do mình lại đến gần cô làm gì.

Rõ ràng, xa cô là một quyết định đúng đắn, nhưng nhìn cô như thế này, anh lại không biết mình bị hút vì lí do gì nữa. Shinichi cau mày, cô chưa bao có thái độ như thế này trước đây. Nếu như cô bớt tinh quái, bớt suốt ngày lẽo đẽo theo anh. Có lẽ anh sẽ để ý một chút đến cô chăng? Nếu cô không nhiệt tình như thế, làm anh chán ghét đến vậy... hoặc cô chỉ cần lộ ra một chút bản tính con gái thôi. Như nụ hôn nhẹ trên bông hoa tím hờ hững, có lẽ anh sẽ thật sự chú ý cô. Hoặc, chỉ cần cô nhắm mắt, thả mình tự do theo gió như lúc nảy, vẻ bình yên ấy... tại sao chưa bao giờ cô dành cho anh? Shinichi nắm thành quyền, khó chịu với chính thắc mắc của bản thân.

Cô với anh là hai người xa lạ, không phải sao? Sao cứ nhất quyết phải dinh vào cuộc đời nhau làm gì? Ran nhìn theo anh, theo cái bóng dáng từng yêu thương. Lúc trước, anh lúc nào cũng quay lưng thế này với cô, một cách không hề day dứt hay hối tiếc. Anh luôn như thế, mặc kệ cho cô nhìn theo anh, theo bóng lưng xa dần, rồi lặng lẽ tiếc nuối. Về tất cả những thứ đang xảy ra.

Một người con gái, không phải cũng cần những yêu thương nhiều hơn thế sao? Ran cười nhạt, để mình thôi suy nghĩ. Nếu cứ thế này, cô sẽ điên mất. Từ đằng sau, một người đến gần, qua cặp kính, cô thấy một đôi mắt màu xanh dương. Cũng như anh. Nhưng, không phải-là-anh.

-Chào cô, có vẻ như cô quen với người ấy.

Ran lắc đầu chậm rãi, rồi khẽ cười.

-Anh đang vẽ tôi, có phải không? Nếu hoàn thành bức tranh, tôi có thể xem chứ?

Người trước mặt kinh ngạc khe khẽ, rồi gật đầu. Từ cô, có một chút gì đó khiến anh xót xa, một người con gái đáng thương? Không, phải nói là yếu đuối, nhưng vẫn không làm cho người ta muốn che chở. Ran chỉ yên lặng bên anh, rồi để những cơn gió dần phiêu tán toàn bộ cảm xúc đi. Mai thôi, cô sẽ trở về, với chính nơi mà cô bắt đầu.

---------

Thường thì trong giới kinh doanh, luôn có một người để người khác tôn trọng, dù là lí do gì đi nữa. Và Aya Kisaki là một người như thế. Ran lẳng lặng ngồi trong bậu cửa, không có ý định tiến vào trong. Xung quanh căn nhà, không chút ánh sáng rọi vào, chủ nhân của căn nhà hình như không thích ánh sáng. Cô không muốn đến gặp bà, nhưng gia đình cô từng có mối quan hệ rất tốt với bà, cô cũng muốn mình có thể sống tốt một chút. Không thể không đến, lẳng lặng theo sau vị quản gia, Ran nhớ lại những lần tới trước kia. Mình thường bồng bột thế nào khi bước vào. Xung quanh cũng ít người quên cô. Một số không tỏ thái độ, nhưng cô biết, không ai ưa cô. Chính vì thế khi lướt qua những dãy hành lang, Ran cố gắng không tỏ thái độ khi bước qua vài cặp mắt vụng trộm liếc mình.

Ran yên lặng, rồi lại vào căn phòng cuối dãy. Người phụ nữ đã ngoài trung niên, không có bất cứ quan hệ vào trên thương trường. Nhưng hầu như ai cũng nể nang bà vài phần. Một tay bà đã xây dựng tập đoàn tài chính lớn nhất Tokyo bấy giờ, có lẽ, Ran cũng nên cung kính một chút. Cô định nói gì đấy, nhưng khi thấy mùi hương trà thoảng qua mũi mình, cô bắt đầu thấy chút khuấy động trong cảm xúc của bản thân.

Ở đây vẫn vậy, trà cổ điển, cả hương vị yên bình ấy nữa. Người phụ nữ khẽ cười, gương mặt hồng hào. Cánh tay dang nhẹ.

-Đến đây với ta.

Ran lẳng lặng đứng dậy, cảm thấy chính mình đang dần đuối sức, cô liều lĩnh chạm vào cánh tay ấy, rồi quỳ gối hờ trên mặt đất. Gục mặt vào đầu gối bà mà bắt đầu nức nở. Aya cười khẽ, rồi chậm rãi vỗ lưng cô. Bà không hề có ý định để cô ở trong đó những ba năm. Xem ra, thời gian có thể thay đổi một con người từ thể chất đến tinh thần.

Ran yên lặng hồi lâu, rồi chậm rãi ngước đôi mắt thạch anh lên khi nghe tiếng nói trầm trầm của bà.

-Con đến đây với ta được chứ? Dù có chuyện gì đi nữa, con không còn ai.. không phải sao?

Ran cắn môi, biết không nên từ chối. Nhưng cô cũng không muốn đến làm phiền bà, cô đã quen lẳng lặng làm tất cả một mình, mà không cần sự giúp đỡ của bất kì ai. Cô thở dài, định từ chối. Tuy bà nói vậy, nhưng cô biết, chỉ vì mình, một mình mình, mà bà tiếp nhận cô. Bà ngoại không chấp nhận bố cô, càng không chấp nhận một người bỏ cả gia đình để theo người khác. Cô khẽ cười, biết trong đôi mắt mình, bà tìm lại được hình bóng của mẹ.

-Cho con thời gian được không?

Aya không hề ngạc nhiên, chỉ ra lệnh cho người đưa cô về.

Ran cười khẽ, rồi dừng lại ở bên cánh cửa nhà mình. Một tấm thiệp được gài vào cửa. Cô nghe thấy hương trà thoảng xung quanh.

Thiệp mời dạ hội..

Ran nhìn nó, thấy dòng chữ Tập Đoàn Kudo lấp lánh màu bạc. Nghe lòng chua xót khe khẽ, nơi này, không phải là công ty cũ của ba sao. Anh mời cô đến đó làm gì? Giờ cô có gì, không địa vị, không tài sản... anh còn có thể lấy lòng cô để làm gì? Ran nhoài người, định vứt nó đi. Nhưng rồi, chợt nhớ ra thứ gì đó. Anh, luôn tìm cách để làm cô đau lòng, vậy thì cô.. sẽ đến đó là được chứ gì. Ran cười nhạt, tránh cho môi mình run rẩy.

Biết là lửa, nhưng thiêu thân vẫn cố gắng lao vào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play