" Không cần như vậy đâu...
Người cũng đi rồi, nơi này, chẳng cần quá nhiều yêu thương "
Ngày lại ngày, cũng như một tấm màn nhung, lay lắt, rồi âm thầm lịm tắt. Cuối cùng trong một ngày, dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, thì kết quả vẫn luôn là dừng lại ở một khoảng không tĩnh lặng. Ran nghĩ thế khi rời tay ra khỏi cánh cửa bên cạnh mình, cố gắng không đóng mạnh, cũng cố gắng tránh xa những làn gió từng đợt cuốn vào người cô từng hơi lạnh lẽo. Cũng đúng thôi, đông về, thu gần qua. Gió chẳng thế yên bình mà đong đưa bàn tay như lúc trước. Chỉ có thể như vậy, quy luật của gió. Là thổi, còn con người trước gió, mang theo ưu tư gì, thì chỉ có người đó mới biết.
Ran nhìn lên bàn, bịch bánh rán đã không còn nóng hổi như lúc cầm về, nhưng vẫn còn sót lại chút hơi ấm. Cô ngồi xuống, lặng lẽ bóc cẩn thận miếng bọc bên ngoài. Bên trong vỏn vẹn tầm mười cái, chiếc bánh nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Ran khẽ cười, lại lắc đầu. Shuu đã nhất quyết bắt cô cầm về, cho dù anh không biết cô có chấp nhận chúng không. Cô biết, người này muốn là bạn cô, và cũng sẽ có một mối quan hệ tốt với cô. Không có gì là phải tránh xa hay từ tốn mà tránh xa. Nhưng căn bản cô vẫn không quen nhận được sự quan tâm như thế.
Con tim vốn đã tổn thương, thì từng chút một sẽ tạo ra những vệt sâu không thể xóa nhòa. Rồi, chính bản thân nghi ngờ tất cả, tạo nên một thế giới chỉ có mình, và những nỗi buồn không thể gọi tên.
Cô nhớ, đã từng nhận được yêu thương. Nhưng lúc đó cô không trân trọng, để rồi khi yêu thương tan ra, chỉ còn mình cô ở trên triền kí ức. Lặng lẽ đếm những vết sâu thương nhớ, rồi tiếc nuối về một quá khứ đã xa. Không hẳn là tốt. Điều này chỉ làm cho cô quen dần với tất cả.
Ran trầm ngâm bên chiếc bàn cũ, rồi lại nhấp từng miếng bánh một. Cô không rõ mình đã làm gì, chỉ nhớ mình đã ăn từng chút một. Bánh vẫn thế, hương vị mà cô phải dành giật lấy, mới được người mua cho. Ran biếng lười gom lại hết, rồi quay vào trong chăn. Trời đêm không lạnh, nhưng bàn tay cô luôn tê cứng và đóng băng. Những vết thương cũ cũng vì thế mà nhói hơn một chút. Có thể lạnh quá sẽ khiến não đóng băng? Ran thú vị cho cách suy nghĩ của mình, rồi nhắm mắt.
Đêm nay, cho dù có bao nhiêu lần tỉnh dậy sau những giấc mơ. Thì cũng không sao. Nhất định mình sẽ ngủ lại được thôi mà... Ran nghĩ thầm, trước khi cuộn kín mình trong chăn, trong sự mềm mại-không-ấm-áp.
Shinichi nhìn ra cánh cửa, nơi những chiếc rèm phiêu tán trong không gian. Lòng không có chút cảm xúc gì đặc biệt, chỉ có một khoảng lặng hằn sâu trong đôi mắt xanh dương. Chợt cảm thấy mình thật khôi hài. Trên nền điện thoại, một cái tên quen thuộc hiện lên, điện thoại rung làm anh chú ý hơn đến việc mình đang ở đâu. Anh chậm rãi nhấc máy.
-Hoshi? Em gọi anh ?
-Shinichi, em về rồi này. Anh có nhớ em không?
Hoshi tinh nghịch trong điện thoại, phá vỡ lớp vỏ bọc tĩnh lặng hàng ngày của anh. Hoshi rất đơn thuần, chính nó khiến anh thích cô. Như ánh mặt trời ấm áp, sưởi ấm người khác nhìn vào. Suy nghĩ gì đó, khiến hơi thở anh trở nên lạnh tênh.
-Ừ, anh nhớ em.
Hoshi kinh ngạc, cô khẽ cười, trong lòng cảm thấy chút hơi men khiến hai má ửng hồng, cô định lắp bắp lời gì đó, nhưng rồi lại không thể nói được. Shinichi chợt nghĩ đến cô, đến cách cô đứng trước mình mà ngượng ngùng, chợt nở nụ cười.
Cuộc điện thoại chấm dứt, Shinichi để máy trên bàn, rồi lại bình thản ngồi trên ghế. Từ bao giờ, anh có sự chú ý đến màu tím, anh nhớ, đêm không có màu đen, mà tràn ngập một khoảng trời tim tím. Chiều về, cái màu tím quạnh hiu rơi xuống nền đất, mang theo thật nhiều hơi thở. Shinichi lắc đầu, cảm thấy mình bắt đầu thở gấp.
Chết tiệt! Anh thầm mắng, rồi lại nhìn về lịch trình trên bàn. Cuối tháng, có một vòng tròn màu đỏ, chính tay Hoshi đã khoanh lại. Anh nhếch môi, nằm ra sau tấm ra nệm màu trắng. Đến cuối cùng, mùi hương dịu dàng vẫn thoang thoảng đâu đây.
Dù có làm gì đi nữa, thì kết quả vẫn như thế thôi.
Nếu cuộc sống không có giá như, thì đã không gọi là cuộc sống nữa
Việc thăng chức của Ran Mori đã khiến cho rất nhiều người bàn tán, cô mới vào làm chưa đến ba tuần, nhưng gần như lên chức nhanh chóng. Có thể nói là cấp tốc và một bước lên tiên. Mà con người này, đang được bàn tán nhiều đến nỗi cô không biết phải đối diện với những ánh mắt như thế nào nữa. Họ bảo cô có hậu thuẫn tốt đẹp, có người ngưỡng mộ, kẻ tị nạnh. Nhưng Ran không quan tâm. Cô biết, tất cả những gì mình đạt được là tự bản thân cố gắng mà có được. Cô không thấy có gì hổ thẹn với chính mình, vậy là ổn rồi.
Cô bước đi, qua những con người đang thầm thì gì đó, vào cuộc họp. Cô lên được chức trưởng phòng. Cũng nhờ sự đề bạt của người trước đó. Cho dù Ran không ham mê gì chức vụ quá cao. Nhưng không phải vì thế mà cô không hài lòng với những gì mình đang có. Cuộc họp trong công ty là thế này sao? Ran đẩy cánh cửa và thầm nghĩ. Có rất nhiều lần, cô chạy vào cuộc họp. Nhưng tất cả những gì cô nhớ là thái độ của anh nhìn cô. Còn bây giờ, không khí rất căng thẳng, tất cả con ngươi nhìn về phía cô.
Ran âm thầm hít sâu, rồi ngồi xuống ghế trống. Chiếc ghế trống duy nhất bên-cạnh-anh. Shinichi nhìn cô, vẫn không chủ đích mà không rời mắt khỏi cô. Nhưng đằng sau cái nhíu mày, là không-gì-cả.
-Sắp tới chi nhánh bên Anh sẽ khá bận rộn, tôi sẽ qua đó để điều hành một thời gian ngắn.
Shinichi nhìn sang mọi người, tất cả không chủ ý mà xôn xao. Shinichi chưa bao giờ rời khỏi chi nhánh ở Nhật, điều này khiến cho mọi người xác định anh sẽ không bao giờ đi xa. Ran không để ý mấy đến lời anh, chỉ âm thầm đọc những bản báo cáo trên bàn.
-Vì thế, tôi sẽ trao lại quyền điều hành cho Hattori. Đồng thời sẽ điều thêm vài người ở đây qua chi nhánh bên đó. Tất nhiên, tôi sẽ cân nhắc.
Lại thêm một trận xôn xao nữa. Shinichi không nói gì, đứng dậy. Anh nhìn lại Ran, cũng đang đứng dậy mà rời khỏi ghế của mình. Trong đôi mắt xanh dương là gì. Không ai biết.
Vài ngày sau, Ran nhận được một bức thư. Bao gồm vé đi Anh, cùng thư đề cử.
Qua rồi, một thời thương nhớ...
Sao giây phút chạm lòng vẫn hoàn chênh vênh?
Ran ngồi trên máy bay, tám tiếng liên tục. Cô mỏi mệt tựa lưng vào thành ghế, đôi mắt đăm chiêu nhìn cả khoang máy bay không có một bóng người. Vé của cô, là vé vip, Ran biết điều đó khi bước vào sân bay. Điều ngạc nhiên, Shinichi Kudo ngồi cạnh ghế của cô, phía xa, cô nghe liên tục tiếng gõ lách cách trên bàn phím. Mặc dù anh chỉ cần nghỉ ngơi trước khi đến anh, nhưng Shinichi vẫn mặc kệ tất cả để hoàn thành bản báo cáo. Ran đã từng nghĩ, có lẽ anh không bận rộn đến như thế. Nhưng rồi, chính cô cũng quyết định sẽ không ăn không ngồi rồi hết tám tiếng. Vì thế, cô quyết định kiểm duyệt qua tài liệu một chút. Hành động của cô bị anh nhìn thấy, trong đôi mắt xanh dương, chợt lóe lên một tia sáng. Trái hẳn với vẻ ảm đạm nảy giờ. Nhưng anh lại dừng lại, không biết phải nói gì thêm. Ran nhìn anh, rồi cũng nhận ra điều kì lạ ở đây.
Cô vì sao lại được vinh dự theo anh? Có phải, là anh muốn nhìn thấy cô? Ran cười mỉm, không thể có chuyện đó. Nếu có, chỉ có trong trí tưởng tượng của cô mà thôi. Nhưng chuyến đi này, cô thật sự rất thích. Xa Nhật, xa những ngổn ngang kí ức. Cô cảm thấy như chính mình bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn mới. Nói trắng ra, cô không ghét sự sắp đặt này.
Shinichi chợt dừng lại, anh mệt mỏi thở dài. Trong không khí, đột nhiên có một không khí im lặng đến đáng sợ. Ran nhìn về anh, thấy anh đã đến gần ghế của cô từ lúc nào. Ran hơi giật mình, nhưng không lộ rõ điều gì đặc biệt.
-Ăn sáng chứ?
Ran nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chưa sáng. Cô nhíu mày.
-Ăn khuya chứ?
Anh lắc đầu. Không nói gì thêm. Ran cũng nhún vai, rồi đứng dậy theo anh. Cô kêu cho mình một món ăn đơn giản, rồi chậm rãi ăn từ tốn. Cô không quen ăn sáng, một phần vì công việc, một phần vì cô thường dành thời gian ngủ bù vào buổi sáng trước khi đến cơ quan làm việc. Cũng chính vì thế giờ cô chỉ ăn chậm, cô cơ bản nuốt không nổi những món thế này. Nhưng không rõ lí do, cô vẫn đi theo anh. Có thể, lí trí đã đầu hàng tình cảm. Đã là quá khứ, không thể níu lại. Nhưng cô vẫn không thể diễn tài tình hơn nữa. Chỉ có thế này, khi thuận theo tự nhiên, có thể như thế sẽ tốt hơn là trốn tránh.
Shinichi chợt đưa tay về phía cô, món ăn của anh chỉ là vật tượng trưng. Anh chưa động vào dù chỉ là một chút. Đôi mắt xanh dương không chút biểu tình. Cô nhận ra, tay anh chạm vào má, nhẹ nhàng lau đi một vết bẩn, trái tim cô vội vàng cuống quýt, Ran ngơ ngẩn nhìn anh, nhưng Shinichi vẫn cái vẻ không quan tâm đến ai đó. Ran nhận ra cả thân hình run rẩy vội vã. Ngạc nhiên, bối rối, sững sờ... Trong phút chốc, cô cảm nhận được bàn tay nóng rám của anh. Ran cảm thấy hoang mang...
Shinichi không buồn giải thích, nhìn Ran ngày càng cúi mặt sâu hơn. Không tỏ chút thái độ nào ăn gấp gáp món ăn. Đến khi cô chỉ còn tầm mấy milimet động vào chiếc dĩa, anh chợt nói. Giọng hơi khàn, đặc đặc như cũ.
-Cô ăn kiểu gì thế?
Ran vội vã ngước lên. Nhưng vẫn không nhìn anh, lúc này, cô mới hiểu. Anh chỉ nhìn cô, quan sát triệt để. Không hề quan tâm đến công việc chính khi đến nhà ăn là gì. Ran có cảm giác như mình vừa được rung lên một hồi chuông, lăn trong suy nghĩ. Anh, vì sao lại đối xử với cô như thế?
-Anh có thể tập trung ăn được không?
-Tôi không đói.
Shinichi trả lời tỉnh bơ, rồi lại khoanh tay trước ngực, nhấp một tách cà phê trước mặt. Cô nhăn mặt. Thức ăn cứ vòng vòng không chịu xuống.
-Tại sao đến đây?
- Ăn đi.
-...
-Cô thật phiền phức! Lúc nào cũng như thế!
Câu nói làm dừng thái độ của cô, chính anh cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt màu thạch anh ngước nhìn anh. Một trời gợn sóng, nhưng trong đó. Không chỉ dừng ở tổn thương. Trước kia, anh chưa bao giờ bảo cô phiền phức. Hôm nay, anh nói cô phiền phức... một câu nói đơn giản, nhưng làm Ran ngây người trong chốc lát. Thì ra, cảm giác này đáng sợ như thế. Cô thà lừa dối mình cả đời còn hơn...
Shinichi hít thở, anh nhận ra chính mình đang kinh ngạc nhìn cô. Sao cô, lại khác như thế... đã không còn là cô trước kia nữa rồi. Ran Mori, sao có được ánh nhìn gần như xuyên thấu người khác như thế? Làm sao có thể chỉ qua ánh mắt, truyền tất cả cảm xúc như thế? Shinichi nhận ra, sự tổn thương của cô. Nhưng rồi, anh lại không biết làm sao, chỉ có thể ngừng lại mà kinh ngạc.
-... Đừng làm mình giống một đứa con nít như thế. Tôi không có thời gian để lo lắng cho cô.
Giọng anh nhỏ, cô không thấy được sự gấp gáp trong mắt anh, càng không nhận ra gương mặt hằn một vết đỏ không rõ vì tức giận hay bối rối của anh. Chỉ bị câu nói kia tác động, có phải anh đang sửa lại câu nói của mình? Ran không biết, chỉ biết anh đột nhiên đứng dậy, rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Cô nhìn cốc sữa trên bàn, mùi béo nguậy trong không khí. Cô sờ, ấm áp. Chính mình cũng không biết vì sao môi nở nụ cười. Cô thật sự sợ... anh càng tốt, cô càng sợ... lúc trước anh cũng tốt như vậy... nhưng cuối cùng, thì ra chỉ là những lời nói dối đan xen nên.
Bình tĩnh Ran... mày tuyệt đối không được... Ran lắc đầu, uống cạn.
Shinichi thở dài, rồi tiện tay đốt một điếu thuốc. Anh nhìn những vầng khói là đà trong không khí, hơi thở chậm chạp. Vì sao, đến cuối cùng anh vẫn chỉ có thể làm cô ấy tổn thương? Shinichi không biết, chỉ biết từ bao giờ mình lại quan tâm đến cô ấy như vậy.
Shinichi dập tắt thuốc, rồi bước vào khoang. Anh chậm rãi dừng lại ở gương mặt đang ngủ của cô... Thì ra, anh đi lâu đến vậy. Đêm rất yên tĩnh, cả khoang cũng chỉ có hai người. Gần nhau như thế, nhưng từ lâu người đã không còn như cũ. Đôi lúc, anh cảm thấy nhớ chính sự nũng nịu kia.
Bàn tay đưa ra, đến khi chạm đến gò má của cô. Anh cảm thấy sự ấm áp của cô, cô chạm vào chăn, nhíu mày khe khẽ. Shinichi định rút tay về, nhưng cô không có biểu tình nào khác. Hơi ấm, chậm rãi...
Từ bao giờ...
Shinichi bỏ nửa chừng câu nói. Rồi cũng chính lúc ấy, anh nghe giọng cô trong chăn. Anh thấy cô chợt cắn chặt môi. Một cảm xúc mơ hồ dâng lên, anh thấy từ khóe mắt chợt một dòng lệ chảy tràn. Shinichi ngừng lại. Cô siết chặt chăn hơn, như kìm nén tất cả cảm xúc. Cô đang mơ thấy gì?
Em rất sợ... đừng đi... đừng bỏ em...
Ran nắm chặt chăn hơn, cố gắng tỉnh dậy, nhưng rồi cô cảm thấy một sự ấm áp lan truyền qua cả trong giấc mơ. Trong mơ, hơi ấm ấy siết rất chặt. Ran ngạc nhiên, cũng không chủ động mà ôm lấy nó. Cô bình tĩnh lại... mơ hồ nghe thấy một giọng nói rất lâu đã không nghe thấy... Chỉ là, tiếng nói ấy không rõ ràng, mờ nhạt... giấc mơ hôm nay, hình như không chỉ có một mình cô...
Ran yên lặng, yên tâm hơn một chút... không đáng sợ, không đáng sợ... Cô thầm nhủ trong giấc mơ, rồi không chủ ý tựa vào một cái gì đó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT