Bạn đang đọc truyện Tổ Trinh Thám Linh Dị của tác giả Tiểu Thiển Bút trên trang đọc truyện online. Tiếng vang vọng của gà gáy sáng làm cho ta đang trong giấc ngủ say giật mình tỉnh giấc. Đã mấy năm nay, ta không giống như loài người hiện đại chút nào.
Cứ mỗi ngày lúc nào có tiếng gà gáy là ta mở hai mắt.Nhìn về phía đồng hồ ở đầu giường thì thấy thời gian là 5:43 phút sáng. Hôm nay gà gáy so với hôm qua chậm hơn mười phút.Ta xuống giường, tiếp đó quơ tay lấy cái áo sơ mi để ở đầu giường mặc vào, sau đó đi lục hộc tủ tìm kiếm cái cà vạt chất lượng cao dùng hàng ngày chuẩn bị đeo lên. Hôm nay là ngày mà trường đại học khánh thành khu lầu giảng dạy mới.
Khu lầu mới xây xong này so với các khu trước hiện đại hóa hơn, hơn nữa trang thiết bị cũng đầy đủ hết.Ta tin tưởng nếu sau khi đưa vào sử dụng thì trường đại học của ta quản lý sẽ trở thành trường đại học nổi danh nhất nước, ngay cả trường đại học Thanh Hoa cũng phải chào thua.Tìm thấy cái cà vạt bên trong tủ áo, ta đứng ở trước gương để đeo vào cổ.
Ta mỉm cười, hình ảnh của ta trong gương cũng biến hóa theo người thật của ta, cười rất tươi, làm cho ta tự tin mười phần.Sau khi rửa mặt và chảy đầu xong xuôi, ta nhẹ nhàng đến bên người vợ yêu đang ngủ và khẽ hôn cô ấy, tiếp đó ta xuống lầu đạp xe đạp đến trường đại học.Ta xin tự giới thiệu một chút, ta gọi là Trần Thế Kiệt, năm nay ba mươi sáu tuổi, là hiệu trưởng của Trường Đại Học Thế Kỷ, sinh sống tại sơn khu phía tây của trường.
Ta và vợ ta ai cũng rất thích cảm giác gần gũi với tự nhiên, cho nên vì bảo trì sự yên tĩnh u nhã của nơi này, dù khí trời có ác liệt đến mấy ta cũng sẽ không sử dụng mấy công cụ giao thông gây ra tiếng ồn lớn làm ảnh hưởng nơi này.Con đường từ sơn khu đến trường rất bằng phẳng do đã được ta quyên góp tu sửa qua nên việc đi lại cũng thuận tiện.
Trường Đại Học Thế Kỷ đã có mười hai năm lịch sử, có thể nói là một học viện nghệ thuật rất nổi tiếng. Trong vòng mười hai năm, những sinh viên tốt nghiệp từ nơi này, ba mươi phần trăm đều trở thành diễn viên nổi tiếng, minh tinh, thậm chí là những nhà họa sĩ nổi tiếng. Số còn lại cũng ai ai cũng có cuộc sống dư dả và no đủ.6:30 phút sáng. Ta làm lễ cắt băng khánh thành cho khu lầu giảng dạy mới, tuy nhiên không biết vì sao, giờ khắc này trái tim của ta đập hết sức kịch liệt."Có thể là do quá hưng phấn!" Ta tự giải thích cho chính mình.
Một tháng sau, con gái của ta đi Anh du lịch trở về, một nhà ba người đắm chìm trong nỗi vui đòan tụ.Tuy nhiên “bất hạnh” lại lặng lẽ phủ xuống người của ta ……"Cái gì? Nói lại lần nữa xem” Ta lớn tiếng với một vị giáo sư."Tối ngày hôm qua, ở trung tâm của khu lầu giảng dạy mới - khu A phát hiện hai nữ sinh viên đã chết, hơn nữa một trong các bộ phận trên thi thể cũng mất luôn." Hắn cúi đầu, tựa hồ sợ hãi ánh mắt đỏ ngầu của ta đang dán vào hắn.
Ta vô lực ngồi tựa vào thành ghế.Trường học có người chết, mặc dù trong trường đại học đôi khi cũng có trường hợp này xảy ra, tuy nhiên tạo sao không phát sinh chỗ nào khác mà lại phát sinh ngay khu lầu giảng dạy mới khánh thành kia chứ.Việc này đối với trường mà nói là một sự đả kích rất nghiêm trọng.Cảnh sát đến tra hỏi và ngôn luận của công chúng làm cho ta tâm lực tiều tụy …Một gã cảnh sát đứng trước mặt ta nói: "Trần hiệu trưởng, thời gian tử vong của hai sinh viên nữ là 0 giờ ngày 12 tháng 8 năm 1999, không có dấu hiệu giãy dụa trước khi chết. Từ nét mặt của thi thể mà xem xét thì hẳn là tự sát”Tự sát? Sao cảnh sát lại cho rằng đây là tự sát?