Trần Oai đờ đẫn nhìn cái hũ, não bộ như ngừng trệ vì kinh hoàng.

Chiếc hũ chỉ cao chưa đến 60cm, thể tích cũng rất nhỏ, chỉ vừa một người ôm, hơn nữa miệng hũ khum lại rất nhỏ. Dù là trẻ em 3 tuổi cũng khó mà chui vào được.

Bởi vậy nên lúc trước Vũ tìm Bảo Châu khắp nơi, cũng chưa từng nghĩ nàng lại bị nhét vào trong hũ.

Vậy mà sự phi lí đó lại đang hiển hiện trước mắt Trần Oai.

Nếu trong hũ là một người bị thứ bí pháp nào đó làm cho thu nhỏ lại thành tí hon thì cũng không thể khiến Trần Oai kinh ngạc bằng việc thấy một cô gái cao hơn 1m72 nằm lọt mình trong đó.

Trần Oai nhìn qua miệng hũ, chỉ thấy gương mặt Bảo Châu nghiêng nghiêng, bờ vai so lại dưới cằm theo một góc độ mà người bình thường không sao làm được.

Nhớ đến những vụ án giết người chặt xác phi tang mà mình từng điều tra, sự tởm lợm biến thái của hung thủ, thảm trạng kinh hoàng của nạn nhân vẫn còn in sâu trong óc, khiến Trần Oai gầm lên đau đớn.

Trần Oai nghiến chặt quai hàm, hai tay điên cuồng dùng báng súng đập vào chiếc hũ. nhưng chiếc hũ chẳng chút sứt mẻ, chỉ phát ra những tiếng coong coong như gõ vào miệng chén.

Trần Oai liền giương súng, nhắm chiếc hũ bóp cò.

Những tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp dội vào vách núi rồi cộng hưởng với nhau khiến cả sơn động rung chuyển như có hàng ngàn người cũng đang phẫn nộ trước cảnh tượng thê lương, hiệp sức cùng Trần Oai .

Nhưng ngoài những tiếng lanh canh nhọn hoắt phát ra bởi những viên đạn, chiếc hũ vẫn chẳng sứt mẻ gì, sừng sững như xem thường sự bất lực của Trần Oai

Trần Oai đứng thở hồng hộc, sau cơn xúc động, anh đã dần lấy lại bình tĩnh. Bỗng một tiếng nói khào khào quái dị vang lên :

- Đồ ngu ngốc, ngươi không thể nào phá hủy được nó đâu.

Thay băng đạn mới, Trần Oai từ từ quay đầu lại, ánh mắt của anh nhìn Thầy Tào lúc này đang run rẩy đứng dậy đã sáng rực lên vì giận dữ.

Thầy Tào lúc này trông đáng sợ vô cùng. Cặp mắt trợn lớn đen kít kết hợp cùng làn da tím bầm như chàm đổ khiến lão trông như một cương thi ghê tởm. Mặc dù không sao điều khiển được cơ mặt, lão vẫn cố nói bằng khóe miệng đang không ngừng co giật.

- Ngươi không cần phải cố gắng vậy đâu. Chỉ chốc lát nữa thôi, Linh Thể sẽ phá phong mà ra.

Quai hàm Trần Oai bạnh ra như rắn hổ mang, anh gằn giọng nói:

- Lão đã làm gì?

Thầy Tào không trực tiếp trả lời mà cất tiếng cười quái dị :

- Kha kha kha, Cuối cùng ta cũng có được Linh Khí ngàn năm của đất Thăng Long. Hahaha, Ta sẽ cho bọn Kim Quy các ngươi phải trố mắt ra.

Đoàng!

Tiếng súng nổ đanh gọn ngắt ngang tràng cười của Thầy Tào, tiếng Trần Oai vang lên :

- Trả lời tôi. Lão đã làm gì với Bảo Châu?

Thầy Tào cúi đầu nhìn, chân trái của lão lúc này đã có thêm một vết thương.

Viên đạn của Trần Oai đã chính xác đục một lỗ ngay trên đầu gối lão, từ miệng vết thương, một dòng máu đen bầm bắt đầu rỉ ra.

Thầy Tào ngây ngốc nhìn vết thương hồi lâu, lão không tỏ ra chút nào đau đớn mà lại có vẻ mặt càng ngày càng sung sướng. Lúc lắc đầu suy nghĩ một lát, lão cười phá lên:

- Hahaha, quả nhiên chỉ là một cái túi da, đao thương không nhập, bất tử bất hoại. Khakhakha,...

Đoàng, đoàng.

Hai phát súng liên tiếp lại vang lên. Đầu gối trái của Thầy Tào lập tức bị bắn nát bét, lão mất thăng bằng ngã ập xuống đất.

Trần Oai lần này không hỏi nữa, mà trực tiếp dí nòng súng vào giữa trán Thầy Tào, im lặng chờ câu trả lời.

Thầy Tào đối với uy hiếp đầy bạo lực của Trần Oai không ngờ lại một chút cũng không sợ, thậm chí lão cũng không buồn giận dữ về việc bị bắn. Lão nói:

- Ngươi bắn cũng vô ích thôi. Thân thể này đã trở nên bất tử rồi. súng đạn đối với ta cũng vô dụng mà thôi. Hahaha, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi may mắn lắm, hôm nay ta đang rất vui, ta sẽ để cho ngươi được chứng kiến thời khắc ta dựng dục tiên thể, bạch nhật phi thăng.

Trần Oai thấy lão coi vết thương ở chân như không mà ăn nói điên cuồng, không sao hiểu được. Nhất thời cũng không biết làm sao.

Thầy Tào lồm cồm ngồi dậy, dường như quá hưng phấn, lão bắt đầu nói nhảm.

- Hahaha, Ta cũng không ngờ mình lại có ngày này. Ta đã ẩn nhẫn làm tay sai cho Kim Quy suốt 30 năm, giấu diếm tài nghệ, thậm chí phải ăn cả ngải độc giả bệnh để chúng bố trí cho ta đến canh gác nơi này. Nhưng bọn chúng cứ nghĩ rằng không dạy cho ta phép Phệ Linh thì ta sẽ chỉ có thể hấp nạp một chút linh khí thiên địa ở cố đô Hoa Lư này mà sống lay lắt mà thôi.

Nhưng chính ta cũng không thể ngờ đến một ngày ta lại có được tiên duyên đến bực này.

Thăng Long Hạo Khí tích lũy ngàn năm, Hoa Lư Bá Khí tích tụ ngàn năm. Hai thứ quốc bảo này không ngờ có một ngày lại đều do lão Tào ta hưởng dụng. Kha kha kha....

Lão già vừa nói lảm nhảm, vừa lục cục đứng lên.

Trần Oai nhìn lão thân thể xanh đen, da mặt co giật, cái chân gãy mặc dù có vẻ không khiến lão đau đớn nhưng vẫn lặc lìa trông như sắp đứt, ác ý nói:

- Tiên duyên? Lão trông lại mình xem đó là tiên duyên hay là quỷ duyên?

Thầy Tào trông như cương thi, nhưng thực ra lại không hề bị mất đi lí trí, lão nghe Trần Oai châm chọc bèn cất tiếng cười, chỉ vào cái hũ nói:

- Hahaha, Người trần mắt thịt. Linh thể của ta khi dựng dục xong sẽ có thể thiên biến vạn hóa, đẹp đẽ hoàn hảo. Còn thân xác này chỉ là cái túi da. tạm thời không cần lưu ý.

Trần Oai thấy lão chỉ về phía cái hũ chứa Bảo Châu, cơn giận dữ lại ập đến, đang định mắng chửi thì bỗng thấy cái hũ dường như vừa thoáng rung lên.

Trần Oai thấy vậy, trong lòng chợt nhảy lên một cái, thầm nghĩ " hay là Bảo Châu vẫn còn chưa chết ? " vội mặc Thầy Tào, phóng đến bên cái hũ.

Trần Oai nhìn vào miệng hũ, thấy gương mặt Bảo Châu ở trong đó vẫn nghiêng nghiêng,vô cảm, làn da trắng xanh lạnh như băng đá, bao nhiêu hi vọng liền tan đi hết.

Anh nhớ tới những ngày nàng còn ở bên mình, từ lúc còn là cô sinh viên đến nhà dì ăn giỗ, vô tình nhận họ, tới lúc trở thành một sĩ quan dưới quyền. Dù chưa một lần nói ra, cũng không chút nào tỏ thái độ vượt ngoài khuôn khổ. Khi công tác cùng cơ quan, dù anh không muốn thiên vị họ hàng nên kiên quyết yêu cầu Bảo Châu xưng hô là anh - em như những đồng nghiệp khác.

Nhưng đó thực ra chỉ là cái cớ mà thôi, bởi Trần Oai cũng chưa bao giờ coi Bảo Châu là một đồng nghiệp bình thường.

Trần Oai sớm đã bị cô cháu gái bắn đại bác không tới này chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng.

Trần Oai bỗng thấy sống mũi cay xè, những giọt nước mắt hiếm hoi rơi ra từ hai hốc mắt đã vằn tơ máu.

Bỗng chiếc hũ rung lên một cái.

Trần Oai giật mình nhìn xuống, rồi hốt hoảng thét lên :

- Bảo Châu, em còn sống ư?

Trong hũ, Bảo Châu vẫn trắng toát lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng cặp mắt vô hồn mở lớn, nghiêng nghiêng nhìn vào mắt Trần Oai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play