Năm người đứng trước cửa lớp của khoa kịch chờ cá lớn sa lưới… tuy nhiên lúc này điện thoại di động của Cao Kiện lại vang lên không đúng lúc.
"A lô!"
Vẻ mặt Cao Kiện rất mừng rỡ, nhưng chỉ lát sau, sắc mặt biến đổi: "À, à… được rồi, em chờ anh chút"
Cúp điện thoại, Cao Kiện vẻ mặt xấu hổ nói với mọi người: "Là Đỗ Mai tìm tôi."
"Được rồi, được rồi, cậu cứ đi đi, chúng tôi bốn người có thể ứng phó" Vương Khang Dận dùng cánh tay băng bột huých huých Cao Kiện
Cao Kiện thở phào nhẹ nhỏm, giống như làm phạm nhân được ân xá, vội vã chạy đi.
Ngay khi chạy đến thang lầu thì đụng vào một người nam sinh viên khiến cho ngã ngửa chổng bốn vó lên trời. Sinh viên ở chung quanh nhìn thấy Cao Kiện bày ra tư thế đẹp mắt như thế ai ai cũng cũng nở nụ cười.
Cao Kiện bị cười chê tự nhiên trong lòng phát hỏa, chỉ vào cái tên hắn đụng hét lớn: "Ngươi, ngươi ……"
Nhưng đối phương chỉ là tùy ý liếc nhìn hắn một cái. Cái liếc mắt này trong mắt của Cao Kiện, rất là lạnh lẽo.
Cao Kiện không tự chủ được rùng mình một cái, muốn nói gì đó nhưng nói không ra lời, liền hô: "Ông đây không so đo với ngươi”, rồi vội vã rời đi.
Tên nam sinh thấy Cao Kiện bỏ đi, hừ lạnh một tiếng rồi cũng bỏ đi luôn.
"Thật ngầu quá nha." Mấy nữ sinh viên ở chung quanh cảm thán.
o O o
Vương Khang Dận nhíu mày: "Như thế nào còn chưa tới?"
"Sẽ nhanh thôi. Lục Gia Chánh nói hắn ăn trưa xong sẽ trở về lớp để ngủ." Hoàng Hiểu Bân tựa hồ chờ đợi cũng mệt mỏi, lưng tựa vào tường nói.
"Tới kìa!" Dương Hoành Kiệt nhắc nhở.
Hoàng Hiểu Bân mở mắt ra, gật đầu: "Triệu Kỳ!"
Triệu Kỳ nghe Hoàng Hiểu Bân gọi tên liền giương mắt nhìn Hoàng Hiểu Bân, lạnh lùng nói: "Muốn gì?", khi hắn nhìn thấy Vương Khang Dận thì khẽ cau mày rồi xoay người bỏ chạy.
Nếu Cao Kiện có mặt thì hắn sẽ phát hiện, cái tên nam sinh viên mà hắn đụng phải trước đó là tên này.
"Đuổi theo!" Hoàng Hiểu Bân quơ cánh tay chạy đi.
Một nhóm bốn người giống như chủ nợ rượt con nợ.
Vương Khang Dận chạy cuối cùng bởi vì cánh tay phải của hắn bị băng bột, cơ thể mất thăng bằng nên bị mấy người bỏ lại một khoảng .
Hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì mấy người kia chắc chắn sẽ mất dấu, vạn nhất mà gặp phải đối phương thi triển pháp thuật độc ác nào đó thì mấy người bọn họ nhất định sẽ có nguy hiểm. Nhìn vào cánh tay bó bột với vẻ mặt kiên quyết, thầm nói: "Dù sao cũng đã phế rồi."
"Crắc…!"
Khi Vương Khang Dận đuổi kịp mọi người, bột thạch cao bó trên tay phải đã không thấy nữa, có lẽ là do khi chạy quơ tay mạnh quá làm nó văng ra chăng? Vương Khang Dận thở hổn hển, cánh tay phải của hắn đang không ngừng run rẩy.
Thở hỗn hển không chỉ có mình Vương Khang Dận, ngoại trừ Hoàng Hiểu Bân ra thì tất cả mọi người đều như thế.
Triệu Kỳ hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ chạy nhưng lại đụng đầu vào ngực của Hoàng Hiểu Bân…
"Tao đã sớm thừa dịp mày không chú ý, đứng đây chờ mày nãy giờ” Hoàng Hiểu Bân dùng đôi tay cường tráng giữ chặt lấy Triệu Kỳ.
Dương Hoành Kiệt nhanh chóng móc từ trong túi ra một xấp giấy rồi nhét vào trong miệng Triệu Kỳ. Vương Khang Dận và Tà Phong cũng đã sớm chuẩn bị dây ni lông buộc chặt hắn.
"Xong xuôi!" Hoàng Hiểu Bân đắc ý đẩy Triệu Kỳ vào trong xe, sau đó vỗ vỗ hai tay giống như phủi bụi.
Khoảng 15 phút sau, mọi người thảy Triệu Kỳ như thảy bao cát lên giường trong phòng.
"Ư! ư!"
Triệu Kỳ bởi vì miệng bị nhét giấy không nói được nên chỉ có thể dụng âm thanh ư ư đưa ra kháng nghị.
"Vương Khang Dận, tay cậu không sao chứ?” Tà Phong mặc kệ Triệu Kỳ kháng nghị, lo lắng hỏi Vương Khang Dận.
"Không sao, lúc gỡ bỏ thạch cao thì có chút đau nhưng bây giờ tốt hơn rồi”, sau đó nhìn về phía Triệu Kỳ đang giãy dụa nói: "Đóng cửa lại, bắt đầu tra hỏi"
Tà Phong lấy giấy trong miệng Triệu Kỳ ra, Triệu Kỳ rống lớn: "Bọn mày không thể văn minh một chút à”
"Mày câm miệng" Tà Phong rút súng ra chỉa vào cổ của Triệu Kỳ.
"Hừ, đừng tưởng rằng lấy mấy cây súng giả là hù được tao!" Thật không biết là do nguyên nhân thiếu ngủ hay là do phẫn nộ mà tơ máu trong mắt Triệu Kỳ nổi đầy cả lên, thoạt nhìn rất là kinh khủng.
Tà Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp đó lấy một viên đạn từ trong súng ra đặt ở trước mũi của Triệu Kỳ: "Ngửi đi, nếu mày cho đây là súng giả thì tao không ngại có thể cho mày nếm thử một phát”
Triệu Kỳ giờ phút này ngửi được một mùi thuốc súng, sắc mặt nhất thời biến đổi: "Bọn mày muốn làm gì?”
Dương Hoành Kiệt ho khan một tiếng, chỉ chỉ Vương Khang Dận, hỏi: "Đêm đó lúc mày gặp cậu ta, mày đang làm gì?”
"Liên quan gì đến mày?”
Tà Phong thấy Triệu Kỳ không hợp tác, ấn mạnh nòng súng vào cổ Triệu Kỳ, quát: "Nói!"
"Gọi hồn." Triệu Kỳ lạnh lùng đáp.
"Gọi hồn để làm gì?"
"Điều tra Trần Hải Đông đã đi đâu”
Dương Hoành Kiệt nghe xong, sắc mặt biến đổi: "Chuyện ở khu lầu giảng dạy cũ không phải mày làm?”
Triệu Kỳ nhất thời nóng lên, hét lớn: "Hừ, nơi đó âm khí quá nặng, tao đi vào cũng chịu không nổi, tao làm gì ở đó chứ! Tao biết bọn mày đang điều tra một số chuyện ở đó, thật không biết lượng sức!" Triệu Kỳ nhìn về phía Vương Khang Dận tiếp tục nói: "Nếu nơi đó phát sinh chuyện có liên quan tới tao thì đêm đó tao đã giết cái tên đạo sĩ kia rồi”
"Nếu không phải mày làm thì sao mày lại bỏ chạy?”
"Vừa rồi đột nhiên xuất hiện một luồng âm khí rất nặng, bọn đạo sĩ chúng mày không cảm giác được gì sao?"
"Cái gì!" Vương Khang Dận cả kinh: "Vậy sao vừa rồi mày không nói!"
"Tao vừa muốn nói thì bọn mày chặn họng tao rồi. Bây giờ tao cũng không cảm ứng được nữa”
Dương Hoành Kiệt tựa hồ nghĩ ra cái gì, lấy giấy viết ra viết vài thứ.
Đột nhiên Dương Hoành Kiệt ngẩng đầu lên hướng về Vương Khang Dận cùng Triệu Kỳ quát lớn: "Quỷ có khả năng khống chế trùng không? Còn nữa, âm khí nặng có thể thay đổi theo hòan cảnh không?”
Triệu Kỳ gật đầu: "Có thể, có một số loại cổ thuật hàng đầu có thể khống chế các loại trùng, hơn nữa cần phải có âm khí rất mạnh. nhưng cái chuyện âm khí cùng hoàn cảnh tao cũng không biết."
Vương Khang Dận cầm lấy tờ giấy đọc, trong lòng thầm nghĩ: "Hoàn cảnh cậu nói chắc là khu lầu A đi, âm khí chỉ có thể xem như là một loại năng lượng, nếu có trận pháp mà nói thì có thể ……" Vương Khang Dận nhất thời rùng mình, thần sắc thay đổi: "Tôi hiểu rồi! Cao Kiện có nguy hiểm! Mau gọi cho cậu ta đi”
"Tắt máy rồi!" Dương Hoành Kiệt cầm điện thoại di động, nói.
"Đi mau, lên xe tôi giải thích cho các cậu, mau đi tìm cậu ta."
Mọi người mặc kệ Triệu Kỳ, như cơn gió chạy xuống lầu, sau đó vào xe ngồi.
Sau khi lên xe ngồi, Vương Khang Dận mới giải thích.
Bản thân ma quỷ trí tụê rất thấp, bởi vì linh hồn sau khi rời khỏi cơ thể người sẽ có tổn thương, tuy nhiên nếu là mược xác hòan hồn thì trí tuệ sẽ khôi phục. Hàng chữ ở khu lầu A hiển nhiên là không phải do âm hồn viết, nếu không phải là quỷ thuật sĩ thì chính là âm hồn mượn xác hoàn hồn làm rồi.
Khu lầu A có âm khí rất nặng nên tài xế của Tà Phong lúc ấy mới lái xe đâm vào sao, khi chết có biểu hiện: trừng mắt, sắc mặt tái nhợt, hẳn là do sợ hãi tột độ, còn việc bật cười chính là do mấy con trùng gây nên.
Trên tờ giấy lúc đầu Dương Hoành Kiệt có ghi: trong miệng thi thể có bọt mép. Đó không phải là bọt mép mà là đám trùng đang ở trong thân thể. Chỉ là do Dương Hoành Kiệt không thấy rõ mà thôi, cho nên tôi cho rằng đám trùng đó quậy phá trong thân thể nên mới làm cho người chết bật cười.
Còn ở cái xác không đầu thì đám trùng lại bỏ đi, đó là vì thi thể đã mất đi năng lực hành động, qua đó cũng có thể thấy được đám trùng kia có thể khống chế thi thể. Việc tài xế của Tà Phong nhảy đè lên cảnh sát cũng có thể là do đám trùng gây nên.
Lúc ấy, sau khi các cậu thoát khỏi cái xác không đầu, Cao Kiện mới hiện thân. Cao Kiện nói đã gặp được một cô gái tên Đỗ Mai, tuy nhiên cô gái tên Đỗ Mai kia cũng có thể là một âm hồn mượn xác hoàn hồn…
Lý do là: theo như lời của Cao Kiện, Đỗ Mai đến đây là để xem khiêu vũ, tuy nhiên khu lầu giảng dạy cũ đã bị ngưng sử dụng ba năm trước đây rồi. Đỗ Mai có thể là một nạn nhân chết ở đây vào ba năm trước, cho nên trong trí nhớ mới cho rằng khu lầu này vẫn giảng dạy như trước.
Trước khi chúng ta bắt được Triệu Kỳ thì hắn đang có ý đi tìm nơi phát ra âm khí. Còn Cao Kiện ngay trước lúc chúng ta bắt được Triệu Kỳ thì lại có điện thoại và đi gặp Đỗ Mai, nếu tính tóan thời gian thì âm khí có thể phát xuất từ Đỗ Mai…
Dương Hoành Kiệt gật đầu: "Rất có lý. Hy vọng bây giờ Cao Kiện không có xảy ra chuyện gì"
"Trước đó Triệu Kỳ đã hướng về trung tâm hoa viên mà chạy, chúng ta đây nên đi đến đó nhìn xem một chút" Hoàng Hiểu Bân ngồi ở ghế cuối, nói.
Trung tâm hoa viên, Tà Phong mạnh mẽ đạp thắng…
Hoàng Hiểu Bân lại càu nhàu: "Đại thiếu gia à… tôi nói rồi, lúc thắng xe xin nhắc tôi một tiếng dùm."
"Đừng nhiều lời nữa, mau đi tìm Cao Kiện đi!" Vương Khang Dận vỗ vỗ vai Hoàng Hiểu Bân, rồi xuống xe.
Tại trung tâm hoa viên người rất nhiều, từng đôi nam nữ ở chỗ này làm một chút “chuyện tốt”, những hàng cây cao và um tùm trong hoa viên đúng là bức màn cực tốt…
Tuy nhiên hôm nay, từng cặp nam nữ lại tụ tập cùng một chỗ.
"Đi nhìn coi xảy ra chuyện gì thế?” Dương Hoành Kiệt thấy nhiều nam nữ sinh viên vây quanh ở một chỗ, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác bất an.
Hoàng Hiểu Bân đi trước mở đường nên đoàn người rất dễ dàng tiến tới.
Trong đám người vây quanh, Cao Kiện nằm ở giữa mặt đất, trên người còn có mấy con trùng đang chuyển động.
Mọi người thấy thế, trong lòng nhất thời lạnh tanh…
"Chúng ta đã tới chậm ……" Giọng của Dương Hoành Kiệt mang theo vài phần mất mác, vài phần thương cảm.
"Không chậm đâu, tuy nhiên nếu chậm thêm chút nữa thì sẽ chậm thật đó." Vương Khang Dận nhíu mày nói: "Đám trùng vẫn còn đang chuyển động trên người Cao Kiện, cũng chưa tiến vào trong thân thể. Trên người cậu ta có Bài Âm Phù nên tạm thời đám trùng này không có năng lực hại cậu ấy, nhưng là nếu trễ một chút nữa…"
"Mau ra tay đi!" Tà Phong vội vàng nói.
"Cậu xem xung quanh có nhiều người như vậy, tôi làm sao mà ra tay được?" Vương Khang Dận nhíu mày, nếu năng lực của hắn bị nhìn thấy thì phỏng chừng sẽ bị người bắt đi thí nghiệm quá.
Hoàng Hiểu Bân ý thức được vì có đám người vậy quanh nên Vương Khang Dận không có cách nào khác ra tay, liền quay về đám người hét lớn: "Mấy người còn bu quanh ở đây làm gì, không cứu cậu ta thì thôi, còn đứng nhìn nữa, mau cút đi”
Sinh viên trong trường ai cũng điều nghe được tin trước khi khai giảng có một cái xác bên trong có trùng, đồng thời còn hại chết luôn một gã cảnh sát, cho nên đám sinh viên chỉ vây quanh đứng nhìn để thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi, không ai dám tới giúp đỡ cả. Thậm chí lúc Hoàng Hiểu Bân mở miệng đuổi thì cũng không có bao nhiêu người nguyện ý rời đi.
"Ngươi im cái miệng thúi lại đi, la hét cái gì, giúp thì ngươi giúp đi! Ngươi không biết đám trùng kia giết chết người sao?” Một tên nam sinh viên quát.
Nghe được hắn nói như vậy, Hoàng Hiểu Bân nhất thời nổi giận đỏ mặt tía tai, một quyền đấm vào mặt hắn làm cho máu rơi lã chả.
"Bọn bây còn không cút đi, tao sẽ không khách khí" Nói chuyện không phải là Hoàng Hiểu Bân mà là Tà Phong, lúc này tay của Tà Phong đặt vào nơi đặt súng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT