"Dương Hoành Kiệt, cậu đi theo tôi làm gì? Không phải đã nói là chia ra hành động sao? Sợ hả?" Cao Kiện vừa nói vừa xoay người lại.

Tà Phong cùng Hoàng Hiểu Bân một tổ. Chỉ có Dương Hoành Kiệt là độc thân hành động. Cho nên Cao Kiện cho rằng cái bóng còn lại là Dương Hoành Kiệt.

Nhưng là, chuyện cũng không phải như sự tưởng tượng của hắn …

Ở phía sau là một cô gái.

Không biết là Cao Kiện chậm hay là bởi vì mỹ nữ đối với có lực hấp dẫn, khi hắn phát hiện ra phía sau không phải là Dương Hoành Kiệt thì vẻ mặt cũng không hề biến hóa.

Khi Cao Kiện thấy rõ đối phương, ho nhẹ một tiếng nói: "Xin hỏi cô có chuyện gì cần giúp đỡ không?”

Đối phương mi thanh mục tú, mặc dù không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là ngọc báu quốc gia, thân hình đường cong lả lướt mê người

"Tôi… tôi…", Cô gái cứ "tôi" một hồi lâu vẫn chưa nói thêm chữ nào, khuôn mặt thì đỏ hồng trông rất đáng yêu.

Cao Kiện nhất thời bị cô gái hấp dẫn, ánh mắt lóe lên, trong lòng cảm thán: "Lão tử tán gái vô số nhưng giờ mới biết em chính là duy nhất trong đời anh”, giờ phút này Cao Kiện phát huy ra “Tán gái thần công” của hắn, đối với những cô gái hay thẹn thùng nhất định giọng nói phải nhỏ nhẹ dịu dàng. Khóe miệng Cao Kiện có chút nhếch lên, nói: "Con gái đi một mình giữa khuya khoắt thế này rất nguy hiểm, tôi đưa cô về nhé”

Cô gái lắc đầu, thân hình nàng mềm mại như liễu đung đưa trong gió, nói "Không, tôi không muốn về." Giọng của cô gái rất non nớt nhưng giống như âm thanh từ tiên giới, rất động lòng người.

Cao Kiện lúc này đã bị hấp dẫn hồn phách rồi nên khó dằn nổi liền lên tiếng hỏi tên cô gái: "Tôi là Cao Kiện, rất vui được biết cô. Xin hỏi cô tên gì?" Đồng thời lộ ra nụ cười tươi rói.

Có lẽ là nhìn thấy nụ cười tươi tắn pha lẫn vẻ dường như xấu hổ của hắn, cô gái dùng giọng nhỏ nhẹ báo tên mình: "Tôi là Đỗ Mai. Tôi muốn xem người ta khiêu vũ, đừng đuổi tôi đi nhé, được không?"

Cao Kiện bây giờ đã hoàn toàn quên hết chuyện hắn tới đây làm gì, hắn giờ chỉ còn biết tán gái thôi.

Dương Hoành Kiệt tìm kiếm một hồi lâu nhưng vẫn như trước không có tìm được dấu vết về màu sơn đen của xe: "Thật kỳ lạ, không có khả năng, ở đây chỉ có mấy cua quẹo thôi mà”

Một đôi tay chụp lấy đôi vai của Dương Hoành Kiệt từ phía sau. Dương Hoành Kiệt đang muốn xoay lại nhưng hai vai đã bị giữ chặt, không thể xoay chuyển, mồ hôi lạnh từ trên mặt hắn chảy ra nhỏ giọt rơi xuống. Hắn muốn chạy đi nhưng hai chân tựa hồ không thuộc về hắn nữa, bất luận cố gắng truyền đạt ý nghĩ chạy đi như thế nào thì hai chân cũng không có phản ứng gì, hắn đứng chết trân một chỗ.

Trong nháy mắt, Dương Hoành Kiệt suy nghĩ cực nhanh: "Tại sao? Mặc dù khu lầu A này rất lớn nhưng đi tìm kiếm cũng được hơn phân nửa, sao lại không gặp đựơc Cao Kiện."

Cao Kiện và Dương Hoành Kiệt đi cùng phương hướng, chỉ là Dương Hoành Kiệt ở lại nhiều chỗ để quan sát. Còn Cao Kiện nếu tốc độ không sai biệt lắm mà nói thì hẳn giờ đã chạm mặt nhau. Dương Hoành Kiệt hiện cũng không biết rằng Cao Kiện giờ phút này đang ở chỗ khác tán gái.

"Cứu...!" Dương Hoành Kiệt cũng không quay đầu lại, trực tiếp la lớn. Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại muốn la lớn, nhưng theo bản năng la lớn gọi đồng bạn tới là phương pháp an tòan nhất.

Cao Kiện giờ phút này đã nhập thần, ngoại trừ gương mặt hồng hồng và giọng nói ngọt ngào của Đỗ Mai ra thì tất cả mọi thứ chung quanh cũng không cảm giác được.

May là, Hoàng Hiểu Bân ở cách đó không xa, nghe được tiếng hô của Dương Hoành Kiệt, liền chuyển người cấp tốc chạy đến. Tà Phong thấy Hoàng Hiểu Bân chạy đi, không chút do dự cũng đuổi theo. Bây giờ nếu không có Hoàng Hiểu Bân bên người, sự sợ hãi trong lòng hắn sẽ dâng lên vô hạn.

Khi Hoàng Hiểu Bân chạy tới thì phát hiện ra có một cái xác không đầu đang chụp lấy vai của Dương Hoành Kiệt. Ở cổ của thi thể có một vật thể màu trắng không ngừng chuyển động. Hoàng Hiểu Bân nhanh chóng tiến đến gần, vươn một tay chụp lấy cái xác rồi dùng hết sức lực kéo nó ra, tuy nhiên dù cố dùng sức như thế nào đi nữa thì nó cũng lù lù bất động.

Lúc đến gần thì Hoàng Hiểu Bân mới nhìn rõ vật thể màu trắng đang động đậy trên cổ của cái xác, đó là một con trùng màu trắng to khỏang ngón cái, có mấy con đã hoàn toàn thoát ly cái xác và đang bò về hướng cổ của Dương Hoành Kiệt.

Đám trùng này… chẳng lẽ chính là…

"Đợi tôi với" Tà Phong là một đại thiếu gia quanh năm ăn sung mặc sướng nên tốc độ so với Hoàng Hiểu Bân kém xa, bởi vì Hoàng Hiểu Bân vóc người lớn nên cái xác không đầu đứng phía sau Dương Hoành Kiệt đã bị cơ thể của Hoàng Hiểu Bân che mất.

"Hai người các cậu đang làm gì vậy?” Tà Phong hỏi.

Hoàng Hiểu Bân không nói gì, lúc này hắn vẫn như cũ duy trì động tác kéo, trơ mắt nhìn con mấy con trùng đang bò tới thân thể của Dương Hoành Kiệt.

Tà Phong thấy hai người không nói gì, liền tiến đến vỗ vỗ hai vai của Hoàng Hiểu Bân: "Cậu chụp lấy vai người khác…", khi hắn nhìn thấy cái xác không đầu và đám trùng màu trắng phía sau Dương Hoành Kiệt thì mấy chữ “làm gì thế?" nuốt trở vô.

Dương Hoành Kiệt đầu óc trống rỗng, hắn đã cảm giác được ở cổ có luồng khí lạnh như băng.

Một luồng ánh sáng màu lam nhạt hiện lên, cái xác liền buông lỏng hai tay, ngay cả đám trùng cũng quay đầu.

Tà Phong nhìn trong túi mình phát ra ánh sáng liền nhớ tới lời của Vương Khang Dận : “Đừng xem thừơng nó, đây là bùa chú của đạo gia….”.

Lúc này Tà Phong rốt cục tin tưởng lời Vương Khang Dận nói cũng không phải là trêu chọc gì hắn, liền lấy lá bùa ra dán vào người của Dương Hoành Kiệt .

Cái xác không đầu tựa hồ gặp cái gì hù dọa , sau khi lui lại mấy bước thì ở cổ đám trùng trắng không ngừng bò ra ngoài.

Ba người chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cho đến khi hơn mười con trùng từ trong cái xác chui ra thì cái xác liền ngã xuống.

"Tôi… tôi phải đi, trời đã khuya lắm rồi" Giọng nói ngọt ngào của Đỗ Mai truyền vào trong tai Cao Kiện.

Cao Kiện nhìn thời gian thì thấy lúc này đã là 11 giờ đêm, cũng không để ý đến việc ký túc xá đóng cửa, nói: "Cô ở đâu? Sau này có thể gặp lại không?”

Đỗ Mai chỉ chỉ về phía bắc: "Ở phía bắc của trường. Tôi không phải là sinh viên của trường này nhưng tôi rất muốn xem người ta khiêu vũ, tuy nhiên lại không biết ở nơi nào, đến đây chẳng thấy ai khiêu vũ cả." Câu cuối cùng của Đỗ Mai nghe có vẻ rất mất mác.

"Sau này tôi sẽ đưa cô đi xem, nơi đó tôi biết"

"Thật vậy à? Vậy sau này hẹn gặp anh ở nơi này nhé, được không?" Giọng Đỗ Mai rất ngọt.

"Được chứ"

Nhìn bóng lưng của Đỗ Mai rời đi, trong lòng Cao Kiện có chút mất mác.

"Cao Kiện! Cậu ở đâu?" Ccách đó không xa truyền đến tiếng gọi của ba người.

Theo hướng giọng nói phát ra, Cao Kiện rất dễ dàng tìm đến nơi của ba ngừơi Dương Hoành Kiệt.

"Cậu đi đâu thế?”" Có lẽ là vô cùng lo lắng, Dương Hoành Kiệt hung hăng vỗ vai của Cao Kiện.

"Tôi gặp được một cô gái, làm nam nhi hẳn là phải bảo vệ rồi" Cao Kiện cao giọng hai từ "nam nhi" .

"Thôi đừng nói nữa, trước hết hãy rời khỏi nơi đây đã, hy vọng Vương Khang Dận không có tới nơi này." Vì các sự kiện khi nãy nên vẻ mặt Tà Phong rất khẩn trương.

Bốn người trở về, trèo tường vào ký túc xá.

"Tôi ngủ ở chỗ các cậu có được không? Trong phòng của tôi giờ có mình tôi thôi." Hoàng Hiểu Bân xấu hổ gãi đầu nói.

"Okay"

Ba người cùng Hoàng Hiểu Bân về phòng hắn giúp hắn mang mền gối qua phòng. Sau đó Dương Hoành Kiệt dùng ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào giường của Vương Khang Dận.

"Cuối cùng cậu ta cũng đã về." Dương Hoành Kiệt nói với bốn người.

oOo

Khi Vương Khang Dận tỉnh giấc thì phát hiện ra có bốn cặp mắt đang dán vào hắn.

"Các cậu muốn gì…" Giường của Vương Khang Dận lúc này phải thừa nhận trọng lượng của năm người, Vương Khang Dận sợ hắn động đậy sẽ làm cho giường sụp, cho nên chỉ có thể bất động.

"Mau nói! Đêm hôm qua cậu đã làm gì, đi đâu?" Hoàng Hiểu Bân rút sợi dây nịt ở eo quần ra cầm trong tay, uy hiếp.

"Khu lầu giảng dạy cũ" Vương Khang Dận chỉ nói mấy chữ đơn giản.

Ngoại trừ Cao Kiện ra thì ba người còn lại sắc mặt biến đổi lớn.

"Cảm ơn cậu rất nhiều về tấm bùa" Giọng của Tà Phong lần đầu tiên khiến kẻ khác có cảm giác thân cận.

Vương Khang Dận cũng không khách sáo, sắc mặt nghiêm túc, nói: "Các cậu hôm qua đã đi đâu? Làm thế nào mà lại dùng tới lá bùa?”

Dương Hoành Kiệt đem một loạt sự kiện năm năm rõ mười kể lại.

Vương Khang Dận gật đầu rồi nhìn sang Hoàng Hiểu Bân nói: "Khu lầu giảng dạy đó rốt cuộc có truyền thuyết gì vậy?”

"À, là vầy….!" Hoàng Hiểu Bân vỗ cái ót của hắn, nói: "Nghe nói ở tại khu lầu đó, nếu có người mở ra cánh cửa của nó thì chỉ cần sau khi bước vào là có thể đạt được vinh hoa phú quý. Ba năm trước đây có một nam sinh viên đi tới đó, cuối cùng thì mất tích, cho nên đến bây giờ truyền thuyết này chỉ kể cho vui mà thôi."

"Các cậu đã nghe hết rồi đó” Vương Khang Dận dùng ánh mắt nghiêm túc quét vào mọi người: "Từ bây giờ trở đi, bất cứ ai cũng không được đi đến nơi đó. Tôi hoài nghi nơi đó đang có người giở trò, cố ý dẫn dụ người khác vào trong đó. Chúng ta đi điều tra sẽ là cá mắc câu", sau đó đem những việc mình gặp được đêm qua kể ra.

Vương Khang Dận nói xong, bốn người Dương Hoành Kiệt không thể tin: "Cậu nói là cửa đã mở, hơn nữa bên cạnh còn có chữ viết? Tuy nhiên khi chúng tôi đến thì rõ ràng nhìn thấy là cửa đã đóng mà”

"Các cậu cho rằng tôi nói dóc sao?”

Mọi người nhìn Vương Khang Dận không ngừng gật đầu. Bọn họ ai cũng hoài nghi bởi vì Vương Khang Dận muốn ngăn cản bọn họ điều tra nên mới nói thế.

"Các cậu không tin tôi?” Vương Khang Dận nhíu mày, vẻ mặt biểu hiện rất phẫn nộ.

Trong nháy mắt thời gian, Vương Khang Dận đã biến mất trước mắt mọi người. Một Vương Khang Dận đang ở trên giường bất động đột ngột biến mất…

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt rất khiếp sợ.

"Tôi ở đây."

Theo tiếng nói, bốn người phát hiện Vương Khang Dận đang ngồi trên đất ngẩng đầu nhìn bọn họ.

"Là ảo giác sao?" Dương Hoành Kiệt tháo kính xuống, dụi dụi mắt mình.

Vương Khang Dận không có lên tiếng, trong tay một đám tro bụi rơi ra: "Con người có đôi khi cũng có thể làm ra một chút chuyện ly kỳ."

"Cậu rốt cuộc là ai?” Dương Hoành Kiệt vẻ mặt cảnh giác.

"Đệ tử của Mao Sơn đạo trưởng"

Lời vừa nói ra, Tà Phong liền nhảy xuống giường, nhìn vào Vương Khang Dận: "Lá bùa cậu đưa tôi là do cậu làm ra à?”

Vương Khang Dận gật đầu rồi chuyển mắt nhìn Dương Hoành Kiệt nói: "Đối phương chắc hẳn là một nhân vật thuộc phe tà giáo. Tôi không muốn các cậu mất mạng, nếu các cậu cứ chấp mê bất ngộ….", dừng một chút, thở dài nói tiếp: "Tôi đây cũng không có gì hay ho, chỉ có cái hay là luôn nói lời thật mà thôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play